Chương 218: Thoát Khỏi Xieng Xích (2)
Chương 218: Thoát Khỏi Xieng Xích (2)Chương 218: Thoát Khỏi Xieng Xích (2)
Chưởng quầy nhìn thấy những tấm da hươu và da dê kia, hắn ta có chút thất vọng, nhưng thôi thì thà có còn hơn không.
"Cô nương vào đây đi, đừng đứng ở cửa nữa, ở bên ngoài lạnh lắm."
"Chỉ là cô nương lúc này bán da là chọn đúng thời điểm rồi, giá cả của da bây giờ đều tăng lên một ít."
Chưởng quầy nói lải nhải, cũng không định lừa người, chủ động báo cho Cố An Nhiên chuyện hàng da tăng giá.
Nàng cười nhạt nói: "Vậy sao? Chỗ ta còn có chút đồ, đều bán cùng luôn đi."
Nói xong, Cố An Nhiên bày ra trước mặt chưởng quầy một bao đồ lớn dùng vải dầu bọc.
Trong mắt chưởng quầy đều là vẻ khiếp sợ, ngay sau đó ánh mắt hắn ta biến thành vui mừng như điên.
"Nhiều da hồ ly như vậy, chỗ ta đang thiếu cái này! Cô nương chỉ cần chịu bán cho ta, ta đương nhiên sẽ cho ngươi giá tốt!"
Cố An Nhiên gật đầu: "Chỗ ta có năm tấm da hồ ly bạc, năm tấm da hồ ly đỏ, ngươi có thể ra giá bao nhiêu?” Chưởng quầy sợ Cố An Nhiên mang đồ đi nhà khác bán, hắn ta một chút cũng không dám lừa nàng.
"Giá cả da hồ ly bạc lần trước cho ngươi ba mươi lượng bạc một tấm, hiện giờ giá tăng không ít nên cho ngươi ba mươi lăm lượng bạc một tấm.”
"Da hồ ly đỏ thì cho ngươi hai mươi lượng bạc một tấm, ngươi thấy thế nào?"
Cố An Nhiên cảm thấy giá cả cũng coi như hợp lý, nàng liền gật đầu nói: "Được, vậy những tấm da này đều bán cho ngươi."
Chưởng quầy nhếch miệng cười toe toét, nhanh chóng gảy bàn tính: "Da cáo trắng tổng cộng trả ngươi một trăm bảy mươi lăm lượng bạc, da cáo đỏ trả ngươi một trăm lượng bạc."
"Những tấm da này... Tổng cộng tính cho ngươi năm lượng bạc, tất cả những thứ này cộng lại là hai trăm tám mươi lượng bạc."
"Được, nhưng ta có một yêu cầu, ta chỉ cần hiện ngân (ngân lượng tiền mặt), tiền đồng và ngân phiếu ta không cần." Bỗng nhiên Cố An Nhiên mở miệng nói.
Chưởng quầy cũng không thèm để ý những thứ này: "Chuyện này không thành vấn đề, ngươi muốn loại nào, ta liền cho ngươi loại đó."
Cố An Nhiên không muốn tiền đồng và ngân phiếu là bởi vì nước Đại Tuyên bây giờ đang hỗn loạn, nếu lỡ như nước Đại Tuyên không còn thì tiền đồng sẽ vô giá trị, ngân phiếu cũng không chắc có thể lưu thông, chỉ có những loại tiền tệ cứng như vàng, bạc này mới đủ an toàn.
"Chưởng quầy, rau xanh hoa quả của thành Mặc An bán ở đâu?" Cố An Nhiên nhận ngân lượng rồi hỏi ông ta.
Nhắc tới đây, chưởng quầy giống như nản lòng: "À, cô nương đây là muốn mua rau quả sao?"
"Hiện tại giá rau ở thành Mặc An cũng không rẻ hơn giá thịt bao nhiêu, mưa rét hơn nửa tháng, rau dại và rau nhà trồng đều không có cách nào ăn được."
Cố An Nhiên cười nhạt nói: "Giá cả không phải vấn đề."
Chưởng quầy cười đáp: "Đó là do cô nương là người có bản lĩnh, đương nhiên không thiếu tiên, nhưng mấu chốt là hiện tại có tiền cũng không mua được rau, rau quả đều cung cấp cho người có quyền có tiên ở thành Mặc An rồi."
"Cũng may rau quả không so được với lương thực, một thời gian không ăn cũng sẽ không chết người, cũng không ảnh hưởng đến bách tính bình thường."
"Nếu cô nương muốn thử vận may thì ngươi đi thêm mấy chục trượng từ chỗ cửa hàng tạp hóa lần trước ta chỉ, hẳn là có thể nhìn thấy chợ rau." "Ta biết rồi, đa tạ chưởng quầy." Cố An Nhiên nói cảm ơn rồi ra khỏi cửa tiệm đồ da.
Nàng định đến cửa hàng tạp hóa một chuyến trước.
Bởi vì theo lời của chưởng quầy cửa tiệm đồ da, phủ thành chủ có lẽ cũng thiếu rau xanh.
Nàng có thể kết luận, thành chủ của thành Mặc An này hẳn là cũng có không gian, nếu không hắn ta cũng không thể mở được một cửa hàng tạp hóa.
Nhưng mà không gian của hắn ta chắc hẳn chính là loại không gian không lưu trữ dòng chảy thời gian của đồ vật, nếu không hắn ta cũng sẽ không thiếu rau quả.
Nghĩ đến đây, Cố An Nhiên đi thẳng đến cửa hàng tạp hóa. ...