Chương 219: Sói Bạc (1)
Chương 219: Sói Bạc (1)Chương 219: Sói Bạc (1)
Lúc này Ám Minh đang quỳ gối trước mặt Dạ Tu Mặc, Thần Phong cũng iu xiu quỳ rạp trước mặt hắn ta.
"Thành chủ, thuộc hạ làm việc không tốt, Bạch Lang đã thoát khỏi xích sắt, cắn bị thương người của Ám Dạ Vệ rồi chạy ra khỏi phủ thành chủ rồi."
Mặt Dạ Tu Mặc nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng: Tu mình đi lĩnh phạt."
Ám Minh chắp tay cung kính đáp: "Vâng thưa thành chủ."
Ngay lập tức, Dạ Tu Mặc đứng dậy, liếc Thần Phong một cái: "Đuổi theo nó đi."
Thần Phong đứng dậy nhìn Dạ Tu Mặc: "Tiểu Bạch không còn là Tiểu Bạch nữa, nó đã biến thành màu bạc, hơn nữa hình thể còn lớn gấp bốn gấp năm lần trước đây."
Đồng tử tĩnh mịch của Dạ Tu Mặc tối sam, thờ ơ hỏi,'Ngươi không nắm chắc thắng được nó?"
Thần Phong rất thẳng thắn lắc đầu: Không nắm chắc, Bạch Lang biến dị trước kia là Lang Vương, bản thân đã rất lợi hại, bây giờ bị chúng ta cưỡng ép bắt biến dị, trong lòng nhất định thập phần không cam lòng, chắc chắn rất nóng nảy.
"Vậy thì cùng nhau, bắt Lang Vương kia lại."
Đồng tử màu đen của Dạ Tu Mặc híp lại, mang Thần Phong rời khỏi phủ Thành chủ.
Lang Vương vừa phá bỏ xiang xích, muốn chạy trốn vào rừng cây trước đây nó từng sinh sống.
Nó biết rõ, mặc giờ bây giờ nó đã trở nên cực kỳ mạnh, nhưng nam nhân bắt nó cũng càng sâu không lường được, nó chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Hơn nữa, con báo đen bên người hắn ta cũng không phải ăn chay, cho nên trước tiên nó phải trở về rừng trước rồi nói tiếp.
Nhưng là, vừa bước ra cửa chính phủ Thành chủ, nó cảm thấy phía tây có thứ gì đó mãnh liệt hấp dẫn nó.
Thân thể nó theo bản năng trở nên phấn khích, phi như điên về phía tây như không muốn sống.
Còn Dạ Tu Mặc, lúc này đang ngôi trên lưng Thần Phong.
"Ngươi biết Lang Vương đi hướng nào sao?" Hắn ta hỏi.
Thần Phong gật đầu: Phải, nó đi về phía tây, nữ nhân kia cũng tới, lấy tính khí của nữ nhân kia, hai bọn họ sẽ đánh nhau.
Dạ Tu Mặc nghe nói Cố An Nhiên cũng tới, trên mặt ban đầu là vui mừng.
Nhưng nghĩ đến sức chiến đấu của Lang Vương biến dị, giữa hàng mày hắn ta tràn đầy lo lắng. "Thần Phong, dùng dị năng tốc độ của ngươi." Dạ Tu Mặc lãnh đạm mở miệng phân phó.
Thân Phong: Nhưng không phải người đã đặt quy củ, không cho ta sử dụng dị năng ở trong thành sao?
Dạ Tu Mặc mâu quang rét lạnh, giọng băng hàn tận xương,'Ngươi chán sống sao?"
Giọng nói này khiến cho cả thân báo của Thần Phong run lên, ngoan ngoãn nói: Chủ nhân, ta biết rồi.
Nhưng trong lòng lại thầm oán: Thành Mặc An này sợ là phải đổi chủ rồi, đụng phải chuyện của nữ nhân kia, chủ nhân liền trở nên mất hết nguyên tắc.
Thần Phong vận động dị năng, Dạ Tu Mặc nằm sấp trên lưng Thần Phong, hai tay nắm giáp trụ màu bạc của Thần Phong.
Thân ảnh màu đen nhanh chóng lướt qua thành Mặc An, nhanh đến mức khiến người không nhìn thấy rõ thứ vừa bay qua rốt cuộc là cái gì, chỉ kịp nhìn thấy một tia hư ảnh. ... E
Lúc này, Cố An Nhiên đã đến chợ rau, tuy mới buổi trưa, nhưng đã không còn chút rau tươi nào bán.
Trái cây tươi thì càng không cần phải nói, nàng tìm khắp tây thành, cũng không tìm được cửa tiệm bán trái cây tươi nào.
Đang định đi tiệm tạp hóa xem thử, lại nhìn thấy một cái bóng màu bạc đang chạy như bay ve phía nàng.
Nàng định thần nhìn lại, cư nhiên lại là một con thú biến dị.
Hẳn là cự lang màu bạc biến dị.
*Cự lang: sói khổng lồ.
Cự lang màu bạc nhận ra thứ nó muốn tìm đang ở gần đây, động tác chậm lại.
Lúc bấy giờ, bách tính tây thành mới nhìn rõ, bóng dáng màu bạc chạy như điên đến là thứ gì.
Đám người lập tức bắt đầu ồn ào, có phụ nhân nhát gan nghiêm nghị hét lên/A a a a! Quái vật!"
Lúc này, đám người hỗn loạn, muốn tránh xa quái vật kia, có vài người đứng không vững, liền bị đẩy ngã.