Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 220: Sói Bạc (2)

Chương 220: Sói Bạc (2) Chương 220: Sói Bạc (2)Chương 220: Sói Bạc (2)

Binh lính tuần thành nghe được động tĩnh, lập tức đến nơi mọi người tụ tập.

"on ào cái gì! Không được đùn đẩy!" Thủ lĩnh binh lính tuần thành cao giọng quát.

Bách tính thấy binh lính tuần thành tới, mới an tâm hơn, khôi phục một chút lý trí.

"Đi, đỡ những người già và trẻ con bị đẩy ngã dậy.' Thủ lĩnh của binh lính ra lệnh cho binh thủ hạ của mình.

Lúc này, bách tính đã phản ứng lại cao giọng noi"Binh gia, ở đây có quái vật! Ở đây có quái vật!"

Dứt lời, ngón tay chỉ về phía bóng hình con cự lang màu bạc kia.

Giờ khắc này cự lang trở nên rất nóng nảy, một là vì tiếng la hét chói tai của con người khiến nó rất bực bội, hai là nó mãi vẫn không tìm ra thứ hấp dẫn nó rốt cuộc ở đâu, nó chỉ biết là, đã rất gần...

Nó nhe răng toét miệng nhìn về phía người đi đường, lộ ra răng nanh sắc bén, có khả năng bắt đầu công kích bất cứ lúc nào.

Các binh lính nhìn về phía con sói lớn gấp hai gấp ba lần con sói bình thường kia, vẻ mặt đều cực kỳ nghiêm túc. Hình thể này, một móng vuốt đập chết một người, tuyệt đối không phải vấn đề.

Thủ lĩnh của binh lính nhìn thủ hạ của mình ra lệnh"Người đội một, hợp lực với ta bắt con sói này lại."

"Người đội hai, lập tức che chở cho tất cả bách tính rút lui khỏi tây thành."

Binh lính đội hai lập tức theo lệnh, tổ chức bách tính rút về cửa thành.

Còn binh lính đội một, thì đi theo thủ lĩnh binh lính, giương trường thương nhích đến gần cự lang màu bạc kia.

Cự lang màu bạc nhận ra ý đồ của đám binh lính, mắt sói nguy hiểm nheo lại, ngửa mặt lên trời tru một tiếng dài.

"Lên!"

Binh lính dẫn đầu vẻ mặt thấy chết không sờn, phát lệnh.

Tất cả binh lính, giương trường thương xông tới cự lang màu bạc.

Cố An Nhiên vốn định không xen vào việc của người khác.

Nhưng thấy những binh lính này vì che chở bách tính, ngay cả mạng cũng không cần, tốt hơn đám binh nước Tuyên kia rất nhiều.

Thôi vậy.

Thứ đồ này, không phải mấy tiểu binh này có thể giải quyết được.

Nàng lấy ra rìu đầu phương, phi đến bên cạnh cự lang màu bạc.

Cự lang màu bạc dường như cũng phát hiện ra sự tồn tại của Cố An Nhiên, nó nhào về phía Cố An Nhiên.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc lại gấp gáp vang lên.

"Cẩn thận!"

Vừa dứt lời, một người một báo vững vàng hạ xuống mặt đất.

Dạ Tu Mặc đang định ra tay giải quyết con Lang Vương còn chưa thuần phục này, nhưng tình huống đột ngột thay đổi.

Cự lang màu bạc vốn đang nhe răng toét miệng sẵn sàng đấu một trận lớn, sau khi nhào đến cạnh Cố An Nhiên, lại không đập chết nàng.

Mà giống như một con chó lớn nghe lời, nhào đến nằm sấp bên cạnh Cố An Nhiên.

Tay giơ riu đầu phượng của Cố An Nhiên ngừng lại.

Con sói nằm sấp trước mặt nàng, đại biểu cho con sói này thần phục với nàng.

May là thân thủ nàng bén nhạy, vừa rồi suýt chút nữa không kịp thu rìu.

Binh lính xung quanh cũng sững sờ, con cự lang màu bạc cuồng bạo này, cứ vậy an tĩnh nằm dưới chân một nữ tử yếu đuối.

Dạ Tu Mặc thấy vậy cũng hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh ấn đường giãn ra, bộ dạng thở phào nhẹ nhõm.

Thần Phong khinh bỉ nhìn cự lang màu bạc nằm sấp dưới đất, vô cùng khinh bỉ: Còn là Lang Vương không? Không có tiền đồ!

Dạ Tu Mặc liếc nó một cái, cất lời ác độc: "Cổ ngươi vì sao lại suýt bị bẻ gãy, ngươi quên rồi?"

Thần Phong vừa nghe, iu xìu cúi đầu.

Thật mất thể diện!

Cố An Nhiên thả ra một tia tinh thân lực, định câu thông với cự lang màu bạc: Ngươi làm gì vậy?

Cự lang màu bạc hết sức đương nhiên, không chút ngượng ngùng: Ngươi là chủ nhân của ta.

Cố An Nhiên nhíu mày: Ta đã đồng ý với ngươi chưa?

Cự lang màu bạc: Ta nhận, thì ngươi là.

Cố An Nhiên: 2?2 Dựa vào cái gì?

Cự lang màu bạc: Dựa vào ngươi cần ta, ta rất mạnh!

Cố An Nhiên: Ồ, ngươi thuyết phục ta thành công.

Cự lang màu bạc: Vậy thì tốt. ...
Bình Luận (0)
Comment