Chương 221: Khí Phách Của Lang Vương (1)
Chương 221: Khí Phách Của Lang Vương (1)Chương 221: Khí Phách Của Lang Vương (1)
Cố An Nhiên cảm thấy, hình như nàng gặp phải Lang Vương tổng tài bá đạo rồi...
Lúc này, khóe môi Dạ Tu Mặc khẽ cười, đi đến trước mặt Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên hơi nhíu mày nói;Đây là Lang Vương trốn khỏi nhà của ngươi sao?"
Dạ Tu Mặc im lặng gật đầu.
Ngay sau đó, nhẹ giọng ôn nhu nói,'Nhưng nếu nó nhận ngươi làm chủ, thì nó chính là của ngươi." Cố An Nhiên ngọt ngào cười, nói: "Cam ơn!"
Nhưng vào lúc này, một con sói khổng lồ lông bạc từ dưới đất bò lên.
Đôi mắt xanh lục của nó lộ ra vẻ tàn nhẫn, những chiếc răng nanh sắc nhọn và điệu cười trở nên man rợ khi nó thăm dò bước đến gần Dạ Tu Mặc.
Nó không quên rằng chính người đàn ông này đã bắt nó từ rừng rậm đến nơi địa ngục này và ép nó ăn những thứ không thể giải thích được.
Vừa ăn thứ đó, nó đau đến mức cả người vặn vẹo.
Nếu không phải nó có tỉnh thần dẻo dai với tư cách là vua sói, có lẽ nó đã không thể chịu đựng đến lúc này. Tuy nhiên, có vẻ như tâm trí cứng coi của nó đã lay động thần sói và khi tỉnh dậy, nó phát hiện ra rằng mình đã có sức mạnh phi thường.
Nó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thần Phong cũng chú ý tới chuyển động của con sói bạc khổng lồ trước mặt, liền đứng trước bảo vệ Dạ Tu Mặc, cẩn thận đề phòng đòn tấn công bất ngờ từ con sói.
Mà Dạ Tu Mặc hai mắt lóe lên, ánh mắt lạnh lão, phóng ra một tia linh lực.
Cố An Nhiên nghĩ, nếu nàng đã tiếp nhận con sói bạc khổng lồ này, đương nhiên không thể để người khác ức hiếp nó.
"Xem ra con sói chạy ra khỏi nhà ngươi không hề nghe lời ngươi, thậm chí còn... ghét ngươi." Cố An Nhiên nói đùa, nhìn hắn.
Lời của Cố An Nhiên cắt ngang sự giải phóng áp lực tinh thân của Dạ Tu Mặc, ánh sáng xanh trong mắt hắn tiêu tán.
Lang Vương đã nhận nàng là chủ nhân nên đương nhiên hắn sẽ không thực sự làm tổn thương nó, hắn chỉ muốn nó thành thật hơn mà thôi.
Dạ Tu Mặc nhìn ánh mắt đùa giỡn của nàng xấu hổ sờ mũi.
"Xét về kỹ thuật thuần hóa thú, ta thực sự thấy xấu hổ về bản thân mình." Thần Phong lúc này đang chửi rua trong lòng.
"Đương nhiên ngươi không bằng nàng, con gái loài người tài giỏi vô cùng, tự nhiên bị linh thú hấp dẫn. Nhưng còn ngươi thì sao? Luôn luôn chỉ có ba cách để thuần hóa thú. Ép buộc, xúi giục và chinh phục!"
Trong số đó, phương pháp được sử dụng phổ biến nhất là chinh phục, tiếp theo là ép buộc và xúi giục, đây là thứ chỉ có được sau khi chinh phục.
Cố An Nhiên vẫy tay với con sói khổng lồ màu bạc: "Lại đây, đừng làm tổn thương ai!"
Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Cố An Nhiên, nó miễn cưỡng rút lui.
Nhưng nhìn Dạ Tu Mặc cùng Thần Phong, mắt nó tràn đầy oán hận.
Nhìn thấy nó tới gân, Cố An Nhiên sờ đầu nó nói: "Đi thôi."
Nó ngạo mạn hất tay nàng ra nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo nàng.
Đầu của vua sói vĩ đại có thể tùy tiện chạm vào sao?
Đặt khí phách của nó vào đâu?
Kể cả chủ nhân cũng không được!
Tuy nhiên, binh lính của thành Mặc An cung kính chào Dạ Tu Mặc: "Thành chủ, xin hãy chỉ cho cách đối phó với con sói bạc khổng lồ này." Dạ Tu Mặc nhìn thoáng qua binh sĩ, nhẹ giọng nói: "Thả ra."
"Vâng."
Tên lính mặc dù không hoàn toàn đồng tình với cách làm của hắn nhưng vẫn cung kính tuân lệnh.
Nhiệm vụ bắt buộc của họ là phải tuân thủ đầy đủ mệnh lệnh của thành chủ.
Cố An Nhiên quay đầu nhìn Dạ Tu Mặc, khẽ gật đầu cảm ơn rồi cùng con sói màu bạc khổng lồ rời đi.
Đi đến một góc vắng vẻ, nàng chạm vào bộ lông màu bạc sáng bóng mượt mà của nó, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, nàng mới ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nó và nói: "Sau này ta gọi ngươi là Ngân Dạ nhé?"
Ngân Dạ day mặt kiêu ngạo: cái tên đó chả xứng với Lang Vương.
Nàng buồn cười nói: "Nhìn ngươi kiêu ngạo như vậy!"
Giống người đó quá.
Nói xong, nàng lại sờ đầu Ngân Dạ.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k