Chương 224: Gặp Chủ Của Cửa Hàng Tạp Hóa (2)
Chương 224: Gặp Chủ Của Cửa Hàng Tạp Hóa (2)Chương 224: Gặp Chủ Của Cửa Hàng Tạp Hóa (2)
Tiệm này gì cũng không thiếu, muốn gì cũng có, chỉ thiếu duy nhất rau quả tươi.
Hai mươi ngày qua mưa rét mướt như vậy, không mấy ai có được.
Ngay cả chủ cửa hàng tạp hóa này quan hệ rộng tới mức đó mà cũng không tìm được rau củ và hoa quả tươi, miễn cưỡng làm ra chút thành phẩm tốt hơn, cũng chỉ đủ cho phủ Thành chủ dùng.
Hắn cười nói: "Co nương, nếu cô nương tới đây để bán đồ, ta sẽ không phải là người quyết định, nhưng ta sẽ báo cho chủ tiệm. Cô nương vui lòng đợi một lát nhé."
"Làm phiền ngươi." Cố An Nhiên lễ phép gật đầu với tiểu nhị.
Tiểu nhị khoát tay một cái, đi vào bên trong. Một lát sau, hắn mới ra ngoài.
Hắn làm ra động tác mời với Cố An Nhiên, nói: "Cô nương, chủ tiệm bọn ta mời cô nương vào bên trong."
"Được." Nàng gật đầu, đứng dậy, xách giỏ lên cổ tay, theo tiểu nhị vào bên trong.
Một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi ngồi trên ghế bành trong nội đường, để râu, mặc quần áo sang trọng, dáng vẻ khiêm tốn nhưng lại uy nghiêm.
Thấy Cố An Nhiên đi vào, ông ta nở một nụ cười, nói: 'Là cô nương muốn gặp ta, nói tiệm của ta không có thứ mà cô nương có?”
"Đúng vậy." Cố An Nhiên bình tĩnh trả lời.
"Mời cô nương ngồi." Ông ta chỉ chiếc ghế bành kia rồi nói.
Cố An Nhiên ngồi xuống. Nàng cũng không hề vòng vo với chủ tiệm mà mà nhanh chóng mở lớp vải hoa xanh bên ngoài giỏ rau quả ra.
Bên trong là ba bốn loại rau được sắp xếp ngăn nắp lại, xanh mướt, không thể nhìn ra dáng vẻ nó đã sống qua mùa đông rét mướt vừa qua.
Còn có cả táo và lê, không biết dùng cách gì mà có thể bảo quản tới tận bây giờ.
Ngoài ra hai loại dưa bên trong cũng nhìn cực kỳ ngon lành.
Chủ tiệm có chút khiếp sợ: "Cô nương, đồ này ngươi bán thế nào? Chỉ một ít này hay là ngươi có thể cung cấp số lượng lớn!"
Cố An Nhiên lạnh lùng cười: "Còn phải xem chủ tiệm cần bao nhiêu."
Trong lòng ông ta mừng như điên. Ý cô nương này là nguồn hàng rất nhiều, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu?
"Cô nương, có thể chuẩn bị mỗi thứ hai mươi cân được không?" Chủ tiệm hỏi.
Cố An Nhiên tự tin gật đầu, nói: "Đến chạng vạng ta có thể chuẩn bị được. Nhưng nơi giao hàng phải phải là nơi tương đối khuất trong thành Mặc An, để không quá nổi bật. Về nguồn gốc của chúng, chủ tiệm tự mình nghĩ đi nhé."
Chủ tiệm liên tục gật đầu đáp: "Không thành vấn đề."
Phải nói, đề nghị này lại có lợi với ông ta.
Nếu cô nương này đưa rau quả tươi tới đây, nhất định sẽ bị chủ tiệm khác phát hiện.
Những kẻ kia sẽ âm thầm sau lưng tăng giá, đến lúc đó giá thành chắc chắn sẽ đi lên.
Cố An Nhiên vui vẻ nói: "Ông chủ hào phóng, giá cả sẽ như thế nào đây? Cho dù không có mưa lạnh như này, nhưng những thứ này mùa đông cũng khó kiếm đấy."
Chủ tiệm sợ Cố An Nhiên sợ mang đồ bỏ chạy, không quay lại làm ăn với ông ta, nên không hề có ý định tự mình báo giá.
Lỡ ra giá thấp quá, cô nương trước mắt mất hứng bỏ đi thì sao.
Ông ta cười cười rồi đáp: "Cô nương ra giá đi, ta xem giá đó có chấp nhận được không. Nếu ta thấy hợp lý thì chúng ta ký khế thư, chốt chuyện này."
Cố An Nhiên liếc nhìn rau trong giỏ, mở miệng nói,'Bốn loại rau này, ba mươi văn một cân, hai loại dưa này năm mươi văn một cân, hai loại trái cây còn lại một trăm văn một cân, xem chưởng quỹ có thể chấp nhận không?"
Chưởng quỹ ngẫm nghĩ một chút, giá rẻ nhất cũng gần ngang với giá thịt bây giờ.
Nhưng cũng may trên tay cô nương này có nhiều rau và trái cây tươi, cho nên ông ta cũng không định trả giá nữa.
Dù bất luận thế nào, ông ta đều có thể kiếm tiền, người có tiền trong thành Mặc An này không ít.
Bằng không thì, đưa đến phủ Thành chủ, cũng là một chuyện tốt.
Ông ta cười nói,'Vậy liền theo giá An cô nương nói, thành giao."
Cố An Nhiên gật đầu/'Ông chuẩn bị khế thư và nơi giao hàng đi."