Chương 236: Thế Ngoại Đào Nguyên (1)
Chương 236: Thế Ngoại Đào Nguyên (1)Chương 236: Thế Ngoại Đào Nguyên (1)
Lúc đó người không muốn ở lại thung lũng, chỉ đơn giản là lo rằng thung lũng nghèo nàn để khiến bọn họ không đủ ăn, bất đắc dĩ mới muốn tới trong thành.
Nếu bây giờ đã tìm được một nơi tốt như vậy, chắc chăn là không còn muốn đi tới thành nữa.
Lý Kim Quang cũng rất vui mừng: "Nếu mọi người vẫn chọn ở chung một chỗ như cũ, ta rất vui."
"Thừa dịp thời tiết tốt, trong hai ngày tới chúng ta hãy dọn dẹp đồ đạc một chút rồi sau đó đi đến phía Tây, mọi người xem có được không?”
"Được!" Thôn dân chạy nạn cùng đồng thanh nói.
Tuy rằng thung lũng này cũng không quá tệ, nhưng bây giờ củi và than đều đã sắp đốt hết sạch rồi, chỉ còn có hàng rào thưa thớt chặn lại, luôn có cảm giác không an toàn.
Hơn nữa đường rẽ ở núi kia còn có mấy chục cường đạo mai phục sẵn, cứ đến buổi tối là có thể thấy ma trơi, trong lòng mọi người cũng sợ hãi. Tới cả buổi tối đi ra nhà xí thôi mà cũng thấy sợ hãi, có thể chuyển đi càng nhanh thì càng tốt.
Lý Kim Quang khoát tay nói: "Mọi người đã không có ý kiến, vậy hai ngày này chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, sau khi thu dọn xong thì chúng ta bắt đầu chuyển đi."
"Đúng rồi, lần chuyển đi này, mọi người nên chuẩn bị tinh thần để chịu khổ, dù sao chúng ta vẫn còn nhiều lương thực dự trữ, còn có cả củi lửa và than, đều cần chuyển đi hết."
Cốc lão đầu tỏ vẻ mình không hề có một chút áp lực nào, ông ta vỗ ngực nói: "Kim Quang à, việc chuyển đồ đạc này ngươi không cần lo, không phải chúng ta có hơn mười con ngựa sao?”
Lý Kim Quang lắc đầu: "Ở trên núi, ngựa cũng không chuyển được nhiều đồ như vậy, đén lúc đó còn phải nhờ sức người."
Cốc lão đầu tỏ vẻ thần bí: "Cũng không hẳn! Cũng không hẳn! Các ngươi đi theo ta đi."
Mọi người đi theo Cốc lão đầu với vẻ mặt nghi ngờ đến khắp ngõ ngách của doanh địa, ở góc đó có rất nhiêu chiếc xe con rết mới làm chất đống.
"Có chúng thì đồ ở đây cũng chúng ta đều có thể chuyển đi được."
Bọn họ thật sự không muốn ở lại trong thung lũng nữa, liên tục nói: "Hay là tối nay chúng ta ăn cơm, rồi dọn dẹp đồ xuyên đêm, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu đi luôn."
Vốn Lý Kim Quang còn muốn sáng sớm ngày mai xuất phát, thời gian quá gấp gáp, chỉ sợ có người không đồng ý.
Cuối cùng mọi người lại đồng thanh với nhau muốn đi nhanh hơn một chút.
Cho nên, Lý Kim Quang quyết định sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu chuyển qua sơn cốc bên kia.
Hôm nay, tất cả vật nặng đều được cột vào trên xe con rết.
Người già và mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi lấy sức cũng lâu, hơn nữa đều được ăn uống đầy đủ, cho nên bây giờ mọi người đều đã lấy lại tinh thần.
Hơn nữa những thôn dân chạy nạn này đều đã lang bạt cả một quãng đường dài, thấy được hy vọng mình có thể sống yên ổn thì đương nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Vì thế nên bước chân của mọi người cũng nhanh hơn nhiều.
Nhưng vì đồ đạc nhiều nên đi mất bốn năm ngày mới đến được nơi bên ngoài sơn động kia.
Lý Kim Quang nghi hoặc nhìn mấy trăm mẫu đất ngoài động kia: "An Nhiên nha đầu, nơi ngươi nói là nơi này sao?"
"Đúng là một nơi tốt, chúng ta nhiều người thế này, chỉ cần nơi thế này là cũng đủ rồi. Nếu thật sự không đủ thì có thể khai hoang vào trong rừng thêm một chút nữa.”
"Không phải."
Cố An Nhiên nói xong, dẫn bọn họ đi vào cửa sơn động, hơn nữa còn chỉ vào bên trong."
"Chỗ bọn ta nói là phải đi vào trong động này." Lúc này Cốc lão đâu cũng nghiêng đầu rướn cổ nhìn vào trong động, ông ta cười nói: "Bảo sao mấy ngày nay ngươi bảo ta có thời gian rảnh thì đi làm thang đi."
"Chỗ này tạm thời ngựa không đi xuống được, cho nên than và củi thì chúng ta phải tự mang vào." Cố An Nhiên nhìn về phía Lý Kim Quang.
Lý Kim Quang khoát tay: "Không thành vấn đề, các ngươi chỉ cần dẫn đường là được."