Chuong 237: The Ngoai Dao Nguyen (2) |
Chuong 237: The Ngoai Dao Nguyen (2) |Chuong 237: The Ngoai Dao Nguyen (2) |
Nói xong, ông ấy sắp xếp vài người trẻ tuổi đến dựng cái thang mà Cốc lão đầu làm lên, lại dùng dây thừng buộc hết lương thực, củi và cả than để đưa vào trong động.
Bỏ ra hai canh giờ, tất cả mọi đồ đạc đều được vận chuyển ra cửa động ở bên kia.
Mọi người vừa nhìn thấy thung lũng này, ánh mắt đều sáng lên.
"Nơi này thật sự quá tuyệt, một nơi bí mật như vậy, người Khương cũng khó tìm đến."
"Cần phải nói nữa sao? Hơn nữa nơi này rộng lớn nhiều đất, chúng ta cũng không sợ bị đói bụng.”
"Còn có rừng nữa, chúng ta cũng có thể săn thú trong thung lũng này, đi ra ngoài săn thú cũng được, vừa ra khỏi động này, bên ngoài đều là núi rừng rộng lớn." Nhóm thôn dân chạy nạn thi nhau nói.
Ánh mắt Cốc lão đầu đều sáng rực: "Mọi người không cần sợ người Khương tìm tới, đến lúc đó lão phu sẽ làm một cơ quan ở cửa động này, làm giả thành một cổng đá to, chỗ của chúng ta sẽ trở thành chốn Đào Nguyên."
Lý Kim Quang nhìn thấy sơn cốc này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông coi như đã đưa toàn bộ mọi người đến một nơi khác để có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhìn qua thật sự không có một chút áp lực nào.
"Như vậy, mọi ngươi chuyển hết đồ đạc vào trong thung lũng, tìm một chỗ nào tương đối bằng phẳng để chúng ta dựng trại tạm trước, sau đó từ từ bàn bạc về chuyện khai hoang xây nhà."
Tất cả sức mạnh của mọi người đều dành vào việc chuyển đồ và dựng trại.
Lý Kim Quang đứng bên cạnh Cố An Nhiên, ông ấy hỏi: "An Nhiên nha đầu, ngươi cảm thấy chúng ta nên xây nhà ở chỗ nào là tốt nhất?"
Cố An Nhiên nhìn một vòng xung quanh, lập tức có kết quả: "Trên ruộng dốc phía Đông."
"Xây nhà bên dòng suối chắc chắc là không được, đây là ở trong thung lũng, nếu là mùa mưa thì những nơi trũng có thể bị đọng nước."
"Ruộng dốc ở phía Đông, độ dốc tương đối thấp, hơn nữa chỗ đó rộng rãi, dùng để xây nhà là tốt nhất."
Lý Kim Quang cũng có suy nghĩ giống vậy, ông ấy gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."
"Chỗ trũng kia có thể khai khẩn làm đất vườn, chỗ nguồn nước sung túc có thể trồng lúa, chỗ tương đối khô hạn thì trồng cái khác."
"Thêm nữa khai hoang phải chặt bỏ cây, hơn nữa cây ở ruộng dốc phía Đông có thể lấy để xây nhà."
"Rễ cây đào được có thể dùng làm củi đốt, không được để phí bất kỳ thứ gì cả."
"Dạ." Cố An Nhiên cười nhẹ đáp lại.
Sau khi Lý Kim Quang và Cố An Nhiên nói xong chuyện xây nhà, hai người nhẹ nhàng đi qua sắp xếp mọi người làm việc.
Qua một đêm ở chỗ mới, sáng sớm Cố An Nhiên đã đi dặn mọi người vài câu khi đến thung lũng.
Đã sắp tới ngày chuyển trái cây và rau dưa tới An Thành lần thứ hai.
Nàng cưỡi Ngân Dạ, chạy vội về phía An Thành, cũng chỉ cần nửa ngày là tới.
Nàng cầm sổ hộ khẩu của Phương Thúy Hoa vào thành xong, bắt đầu dịch dung để thay đổi khuôn mặt rồi tới cửa hàng tạp hóa.
Chưởng quầy của cửa hàng tạp hóa nhìn thấy Cố An Nhiên thấy thì ánh mắt đều sáng lên.
Hắn ta vội đi đến bên cạnh nàng rồi nói: "Ai dô, cuối cùng cô nương cũng đến đây, hàng hóa của ta đều bán sạch sẽ hết rồi."
Cái chết người chính là, nhà bếp của phủ thành chủ đều bảo hắn ta đưa tới một ít rau xanh mỗi ngày, hắn lấy từ đâu ra chứ?
Trong hai ngày đứt hàng này, tóc hắn ta rụng không ít, sợ vì không có hàng giao mà đắc tội với người của phủ thành chủ.
Hắn ta nhìn phía sau Cố An Nhiên, thấy trống không chẳng có gì, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn.
"Cô nương, lần này ngươi không giao nhiều hàng như vậy đúng không?”
Giọng của Cố An Nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Sau nửa canh giờ nữa, ngươi hãy cho ngươi đi đến chỗ cũ lấy hàng."
Sau khi nói xong, nàng lựa chọn một ít hạt giống mới ở cửa hàng xong rồi đi.
Nàng lập tức đi đến chỗ lần trước nàng giao hàng cho chưởng quầy, sau đó nàng lấy ra bốn năm trăm cân rau dưa và trái cây từ trong kho hàng chất lên xe đẩy tay, rồi đưa ra khỏi không gian.