Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 240: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (1)

Chương 240: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (1) Chương 240: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (1)Chương 240: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (1)

"Hay là, làm cùng nhau đi?" Nụ cười của Dạ Tu Mặc khiến kẻ khác hoa mắt.

"Được." Cố An Nhiên lạnh nhạt đáp lại.

Bởi vì đã Dạ gia báo động trước mạt thế, hơn nữa vì quan hệ nhiêu đời nên Cố An Nhiên không bài xích Dạ Tu Mặc quá nhiều.

Hơn nữa cho dù không có những yếu tố này, nàng cũng hiểu có lẽ Dạ Tu Mặc cũng là một người không quá tệ.

Từ những lần trước thu phục Ngân Dạ xong là có thể nhận ra được điều đó.

Những binh lính dưới quyền hắn rất có trật tự, có thể tình nguyện hi sinh tính mạng mình để cứu người già và trẻ nhỏ.

Để có những phẩm chất đó của binh lính, cũng có công lao của người đứng đầu cái thành này.

Thấy Cố An Nhiên đồng ý, Dạ Tu Mặc cảm thấy vui sướng, hắn lập tức tự mình dẫn đường cho nàng.

Lúc này Ám Minh vô cùng thức thời lui qua một bên.

Thần Phong thì vui vẻ nhảy nhót loạn xạ, dán lên bên cạnh Ngân Dạ trông vô cùng chân chó.

Thần Phong: "Bạch Lang, ngươi dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, Chủ nhân của ngươi đã cho ngươi thứ gì à?”

Ngân Dạ khinh thường liếc nhìn Thần Phong: "Nếu bổn Lang Vương nhớ không lầm, chính ngươi là người góp công nhiều nhất để bắt ta ra khỏi rừng?”

"Còn nữa. Bổn Lang vương có tên, gọi là Ngân Dạ."

Thần Phong cúi đầu chột dạ, len lén lườm Ngân Dạ: "Bây giờ ngươi có uy nghiêm, mạnh me và cao quý hơn trước rất nhiều."

Tái ông thất mã, làm sao biết được không phải là phúc.

Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên đang đi giữa đường.

Bởi vì tấm ngọc bài núi Tranh Sơn Nga, người của thành Mặc An đều biết rằng thành chủ đã tới.

Cho nên bọn họ tự động lùi về hai bên đường, nhường lại một con đường rộng rãi cho hai người.

Không ít người bắt đầu xì xào bàn tán sau khi hai người đã đi xa.

"Nữ nhân đứng bên cạnh cạnh thành chủ này là ai vậy? Chắc không phải là phu nhân của thành chủ tương lai đó chứ?"

Từ xa, Ám Minh ở phía sau họ nghe những lời này thì khế nhíu mày!

Nhưng mà, cũng có một số cô nương tỏ ra coi thường người được thành chủ thành Mặc An thâm yêu.

"Thành chủ chúng ta là người thế nào? Đó là một nhân vật giống như thần tiên. Ngươi nhìn cách trang điểm của nữ nhân kia đi, khắp người không hề có chút dịu dàng nữ tính nào. Thành chủ sao lại có thể thích loại nữ nhân như nàng chứ?"

Nhưng mà, những lời của nam nhân của thành Mặc An nói lại rất khách quan và đúng lẽ phải, lập tức trả lời lại: "Thành chủ không lấy vị nữ nhân tuyệt sắc lúc nãy, lẽ nào lại đi lấy ngươi sao?"

Nữ nhân cười nhạo nói: "Tuyệt sắc? Từ xưa đến nay cưới vợ là cưới đức hạnh, diêm dúa đẹp đẽ giống như hồ ly thì có gì hay ho?”

Ám Minh vốn là muốn nhanh chóng đi theo bước chân của Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên.

Nhưng sau khi nghe những lời của nữ nhân nói, hắn ta lùi lại phía sau một bước.

Nếu đã là phu nhân thành chủ tương lai, vậy thì không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ ai khua môi múa mép sau lưng.

Hắn ta đang mặc xiêm y màu đen, dưới chiếc mặt nạ màu bạc hé mở là một khuôn mặt không nói cười tùy tiện.

Ám Minh lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ vừa nói về Cố An Nhiên, nói: "Nghe ý vừa rồi của ngươi, ngươi cảm thấy đức hạnh của mình đủ tốt không?

Nữ nhân đó nhìn cách ăn mặc của Ám Minh thì biết hắn ta là cận vệ của thành chủ, nên rụt cổ một cái ngay tại chỗ, không dám nói thêm gì nữa.

Những người đang xì xào bàn tán khác cũng lập tức dừng lại, không dám nói thêm tiếng nào nữa, tất cả đều cúi đầu cung kính tiễn Ám Minh rời đi.

Cố An Nhiên quan sát đường phố, cũng không phát hiện có thứ gì đặc biệt thú vị.

Dù sao ở tận thế nàng đã nhiều năm rồi không đi dạo phố, nên có chút không quen.

Hơn nữa, trước đây nàng chuyên tâm dốc lòng vào trên những thứ mình thích, cũng chưa từng thích việc dạo phố cho lắm.
Bình Luận (0)
Comment