Chương 241: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (2)
Chương 241: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (2)Chương 241: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (2)
Thỉnh thoảng ra ngoài dạo phố một lần, gặp phải những bộ xiêm y mình thích, chúng đều có cùng kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau.
Hoặc là, để những cửa hàng thường xuyên lui tới đó mỗi tháng đến giao những style mới một lần.
Dạ Tu Mặc dường như cũng nhận ra được, Cố An Nhiên không có hứng thú với việc dạo phố.
"Không thích? Ngại nhiều người sao?"
Cố An Nhiên hơi mím môi, chẳng ừ hử gì cả.
"Chờ ta."
Dạ Tu Mặc quay người đi đến bên cạnh Ám Minh, sau khi giải thích vài câu rồi lại đi đến bên cạnh Cố An Nhiên.
Nở một nụ cười yếu ớt trên môi.
"Có một nơi ít người, lại có thể quan sát toàn bộ thành Mặc An, không biết Cố tiểu thư có bằng lòng thưởng thức không?"
"Được." Cố An Nhiên gật đầu.
Nàng luôn cảm thấy rằng việc quan sát hàng ngàn ánh đèn của một thành phố từ trên cao có thể mang lại cảm giác yên tâm hơn là xuyên qua giữa những ánh đèn chập chờn của thành phố, có thể ổn định được tâm hồn hơn. Dù sao cũng xem như nàng đã đi dạo chợ đêm của thành Mặc An này rồi.
Dạ Tu Mặc hơi ngước mắt lên, thân sĩ dẫn đường cho Cố An Nhiên đi đến nơi cao nhất của cổng thành phủ Thành chủ.
Nơi này khắp nơi đều là ánh đèn mờ mịt, khắp nơi không một bóng người, ánh sao sáng rực trên bầu trời.
Thu hết vào tâm mắt toàn bộ phong cảnh của toàn bộ tòa thành Mặc với những ánh lửa lập lòe chiếu sáng khắp nơi.
Cố An Nhiên ngồi dựa vào lan can, nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh nơi xa...
Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên từ dưới cổng thành, nổ thành những tràn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.
Nhưng pháo hoa này rất đặc biệt, không có một chút màu sắc hỗn tạp nào, chỉ có một màu tím lộng lẫy đến mê đắm lòng người.
Hơn nữa, pháo hoa này cũng không tỏa ra tùy ý, mà là một đóa, hai đóa nở ra thành từng chùm hoa tuyết xanh và hoa cát cánh.
Pháo hoa màu tím từng bước nở ra hoa dưới bầu trời đêm, mãi cho đến một nơi mà Cố An Nhiên dường như có thể chạm tay đến.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa với nụ cười đang nở trên môi... Ký ức lại quay trở về năm lên bốn tuổi đó, vào đêm tiệc sinh nhật, trong trang viên tràn ngập các loại pháo hoa màu xanh băng với hình dáng khác nhau.
Nàng chỉ nói một câu với cậu bé chỉ gặp được một lần đó, nếu những pháo hoa này đều là màu tím thì tốt biết bao?
Nếu như những pháo hoa này có thể nở ra thành những đóa hoa tuyết xanh và cát cánh thì tốt biết bao?
Hôm nay, cô đã nhìn thấy được rồi?
Cố An Nhiên biết rất rõ làm ra pháo hoa màu xanh, pháo hoa màu tím khó khăn như thế nào.
Dạ Tu Mặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, giọng nói dịu dàng có thể chảy nước: "Lúc còn nhỏ ngươi đã nói muốn ngắm pháo hoa màu tím."
"Những gì nở rộ trên bầu trời đêm đêm nay, cũng chính là những hoa tuyết xanh và các cánh mà ngươi thích”
Sau đó, sau khi hắn ta trở về thì tìm người nghiên cứu chế tạo ra loại pháo hoa màu tím này, chỉ đáng tiếc là không thể tặng cho nàng ngay lúc đó.
Bởi vì lúc đó hắn ta đã bị nhốt ở một nơi, rèn luyện trong rất nhiều năm không biết ngày đêm.
Mãi cho đến lúc sắp đến tận thế, hắn ta mới ra khỏi nơi đó. Việc đầu tiên hắn ta làm khi ra ngoài chính là cho người chế tạo lại pháo hoa màu tím, nhưng hắn ta lại không biết tin tức gì của An An.
Sau đó, đã bắt đầu tận thế, pháo hoa này đã luôn được đặt trong một nhà kho không gian, nơi không có sự chuyển dịch thời gian, và cũng không hết hạn sử dụng.
Cho đến gần đây hắn ta gặp lại được An An mới lấy số pháo hoa này ra khỏi nhà kho không gian.
"Rất đẹp." Cố An Nhiên ngẩng đầu, cảm thấy xúc động từ tận đáy lòng.
Dạ Tu Mặc nghiêng đầu liếc nhìn Cố An Nhiên: An An, lần đầu tiên gặp nhau, ngươi nhận ra ta chứ?"
"Ờ... không có." Cố An Nhiên thành thật trả lời.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k