Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (3)

Chương 242: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (3) Chương 242: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (3)Chương 242: Nữ Nhân Thang Thắng Kiên Cường (3)

Người mà gặp một lần lúc còn nhỏ, lúc gặp lại lần nữa không nhận ra là chuyện rất bình thường mà đúng không?

Nhưng Thần Phong ở trên bậc thang cổng thành lại một lần nữa lấy móng vuốt gãi ót.

Chủ nhân à, đang yên đang lành người hỏi câu hỏi này làm gì? Bây giờ thì tốt rồi chứ? Có thấy ngượng không hả?

Nếu như nàng nhớ đến người, liệu có cắt vụn đai lưng của người không hả?

Liệu có kề dao găm vào cổ người rồi sau đó nói nàng không có ác ý không?

Sau khi phàn nàn về chủ nhân của nó, nó lại âm thầm phàn nàn về Cố An Nhiên.

Người nói tiểu cô nương này của người cũng thật là, một tiểu cô nương xinh đẹp, tại sao lại thẳng thắn như vậy?

Cho dù người miễn cưỡng chấp nhận chủ nhân của ta trong lúc cấp bách cũng được mài

Chuyện tình cảm trên thế gian này ngoài nam nhân thẳng thắng kiên cường ra, còn có nữ nhân thẳng thắng kiên cường nữa phải không?

Chao ôi! Hai người các người như thế này thì lúc nào mới có thể thành đôi được đây! Thật sự làm báo ta lo lắng chết đi được!

Khi nào nó mới có thể giống như Ngân Dạ, sống một cuộc sống hạnh phúc, được nữ chủ nhân cho ăn đây?

Ngân Dạ thấy bộ dạng của Thần Phong không bình tĩnh chút nào, chịu không nỗi tránh xa nó một chút.

Không hề có phong độ của báo chút nào cả, nôn nóng quá đấy!

Bầu không khí có chút yên tĩnh trong chốc lát, nhất thời Cố An Nhiên không biết nên nói cái gì mới phải.

Nàng biết rõ còn cố ý hỏi: "Lẽ nào ngươi vừa nhìn cái là nhận ra ra ngay sao?”

Thành thật mà nói, Cố An Nhiên cảm thấy điều này rất khó, bởi vì lúc nhỏ nàng thuộc dạng là một cô bé nhỏ mập mạp tròn trĩnh.

Hình dáng lúc nhỏ và bây giờ không thể nói là giống nhau hoàn toàn, thậm chí là không liên quan chút nào!

Trừ đôi mắt vẫn giống như trước đây ra, những cái khác đều không giống như trước nữa.

Đôi mắt của Dạ Tu Mặc được chiếu sáng rực rỡ trên nền pháo hoa.

Vẻ mặt hắn ta ung dung: "Đương nhiên."

Cố An Nhiên cười nhạt liếc nhìn Dạ Tu Mặc: "Đa tạ pháo hoa của ngươi, đã biến giấc mơ thuở nhỏ của ta thành hiện thực."

Dạ Tu Mặc hiện lên một nụ cười trên môi: "Không cần đa tạ ta, ngươi và ta là... bằng hữu."

Thật ra, đợt pháo hoa này há chẳng phải là giấc mơ từ nhỏ của hắn ta saol

"Ừ" Cố An Nhiên khẽ gật đầu, đồng ý lời nói của Dạ Tu Mặc.

Thật ra thì, từ tận thế đến nay nàng đã rất ít kết giao bằng hữu, nhưng Dạ Tu Mặc có thể làm bằng hữu.

Ít nhất, đến thế giới khác này từ cùng một nơi cũng mang lại một cảm giác an ủi trong tâm hồn, không còn quá cô đơn và hoàn toàn xa lạ như thế nữa.

"Đã là bằng hữu, nếu ngươi có điều gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ không chối từ."

Dạ Tu Mặc đặt đôi bàn tay thon dài như ngọc lên lan lan can của cổng thành, nhìn Cố An Nhiên với ánh mắt dịu dàng trìu mến.

An An, ở một nơi cách phủ thành chủ của thành Mặc An Thành này không xa, ta đã xây dựng một trang viên, giống như nhà trước đây của ngươi, nếu ngươi muốn sống ổn định ở thành Mặc An thì có thể ở đó."

Bởi vì sợ Cố An Nhiên hiểu lầm mình xem nàng như là kiểu nữ nhân mọi việc đều dựa dẫm vào nam nhân nên Dạ Tu Mặc vội vàng cười nói: "Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu! Hơn nữa lại cũng đến từ một nơi, cho nên cần phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không?”

Cố An Nhiên mím môi khước từ Dạ Tu Mặc: "Xin lỗi, ta không thích sống ở nơi quá ồn ào."

Thật ra, tuy Dạ Tu Mặc là con của gia đình giàu có, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng chỉ có duyên gặp nhau được mấy lần, vô duyên vô cớ vào sống ở trong trang viên của người ta xây dựng, hình như không thích hợp cho lắm.

Cho dù là bằng hữu, thì cũng không nên như thế.

Dạ Tu Mặc thấy Cố An Nhiên từ chối mình, cũng không tức giận, dịu dàng cười nói: "Ta nghĩ cũng phải, lúc còn nhỏ, ngươi sẽ tránh những trường hợp đông người ồn ào như yến tiệc, có lẽ là thích yên tĩnh, một góc phía đông của thành Mặc An, còn có một lâm viên, nếu như ngươi muốn..."
Bình Luận (0)
Comment