Chương 243: Có Ta Ở Đây (1)
Chương 243: Có Ta Ở Đây (1)Chương 243: Có Ta Ở Đây (1)
"Không cần đâu, hiện tại ta thích sống tự do tự tại, không bị ràng bó trói buộc, đa tạ ngươi!"
Cố An Nhiên lại từ chối Dạ Tu Mặc thêm một lần nữa.
Mặc dù trước đây Dạ gia rất giàu có, nhưng việc giao cả trang viên hoặc là lâm viên cho một người mà chỉ mới gặp nhau được vài lần, quả thật là điều không hay.
Dạ Tu Mặc cười nhẹ, cũng không nhắc tới chuyện trang viên hay lâm viên gì nữa.
"Được, vậy ngươi cứ sống cuộc sống mà ngươi thích, nhưng mà lỡ như có điều gì cần giúp đỡ thì có ta ở đây!"
Ánh mắt của Cố An Nhiên nhìn thẳng vào Dạ Tu Mặc với một sự cảm động nhẹ nhàng.
Sau ngày tận thế, những mặt xấu xa của bản tính con người đã bị phóng đại đến mức cực điểm, khó mà nghe được những lời như vậy.
Chỉ có ca ca mới thường xuyên nói những lời như vậy với nàng kể từ ngày tận thế trở về sau, hơn nữa là còn đưa ra hành động.
Bây giờ chợt nghe thấy, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại là cảm động.
Nàng ngước nhìn lên bầu trời: 'Không còn sớm nữa, ta phải về đây." Dạ Tu Mặc cũng không miễn cưỡng Cố An Nhiên ở lại nữa.
Hắn ta biết đối với một người phụ nữ có tính cách như An An, nếu như tình yêu của hắn ta quá kín đáo, thì sẽ không khiến nàng cảm nhận được sự ngọt ngào.
Nó sẽ chỉ khiến nàng cảm thấy ngột ngạt và muốn rời xa.
Hơn nữa, năm đó bên Ôn Tuyền trì trong trang viên Cố gia, chỉ có hắn ta có tình yêu sâu đậm tận đáy lòng mà thôi.
An An, bây giờ cũng chỉ xem mình như một người bạn chơi mà nàng đã gặp lúc còn nhỏ mà thôi.
Cũng may, bây giờ hai người bọn họ cũng xem như là bằng hữu rồi...
Cố An Nhiên rời khỏi phủ thành chủ của Dạ Tu Mặc, đi thẳng về quán trọ nơi mình đang ở.
Nhưng không biết là tại sao, nàng nhắm mắt lại, thì dường như khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của Dạ Tu Mặc lại hiện lên trong đầu nàng.
Nhưng mà dường như trong khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo đó lại mang theo một tình cảm sâu nặng đầy lưu luyến?
Các loại ánh sáng chuyển động trong đầu, cuối cùng Cố An Nhiên cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi nàng thay đổi diện mạo và giao hết mấy món thức ăn còn lại của tửu lâu, nàng đã tính toán một chút.
Chuyến đi này của mình, cộng thêm sơ sơ số tấm da đó, có lẽ đã kiếm được hơn hai trăm lạng bạc.
Tuy rằng không nhiều, nhưng dù sao vẫn là đang kiếm tiền...
Nhưng mà nàng không lập tức quay về thành Mặc An ngay, mà là lấy ngựa chở vài giỏ rau xanh và một số loại trái cây như anh đào, ô mai đến tiệm tạp hóa.
Vẻ mặt của ông chủ tiệm tạp hóa đầy vẻ nghỉ ngờ: "Cô nương Thúy Hoa, sao mới cách một ngày mà ngươi lại đến rồi vậy?"
Nhưng khi ông ta nhìn thấy những trái cây đỏ au trong giỏ, ánh mắt lại bắt đầu đỏ rực lên.
"Cô nương Thúy Hoa, ngươi lại làm ra được thứ gì ngon à? Ngươi định bán nó như thế nào?" ông chủ hỏi có chút vội vàng.
Cố An Nhiên lắc đầu nói: "Cái này không phải là bán cho ông chủ, vẫn là ta có một chuyện định làm phiền ông chủ."
Ông chủ vừa nghe nói những thứ này không bán, lại còn muốn mình làm việc giúp, ngay lập tức nhiệt tình vơi đi một nữa.
Nhưng mà, bây giờ ông ta không muốn đắc tội với nữ nhân trước mặt này, cho nên ông ta hỏi: "Cô nương Thúy Hoa nói xem chuyện gì cần ta giúp đỡ, nếu là việc ta có thể giúp được thì đương nhiên ta sẽ giúp, nếu việc vượt quá khả năng của ta, vậy thì thứ lỗi cho ta không thể ra sức rồi."
"Dù sao thì ta cũng chỉ là ông chủ của một tiệm tạp hóa nhỏ mà thôi."
Cố An Nhiên biết trong lòng của chủ tiệm đang nghĩ gì, nàng chỉ vào số rau xanh và trái cây đó trên lưng ngựa nói: "Phiên ông đưa số trái cây và rau xanh này đến phủ Thành chủ, nói là cho thành chủ."
Dù gì thì Dạ Tu Mặc cũng đã mời nàng đi xem pháo hoa màu tím, đương nhiên nàng cũng phải đáp lễ mới phải.