Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261: Cái Này Còn Không Được Trả Giá Sao? (2)

Chương 261: Cái Này Còn Không Được Trả Giá Sao? (2) Chương 261: Cái Này Còn Không Được Trả Giá Sao? (2)Chương 261: Cái Này Còn Không Được Trả Giá Sao? (2)

Tiểu nhị nói: "Các ngươi vào trước, dược liệu trân quý là ta làm chủ được, các ngươi cho ta xem một chút đi."

Cố An Nhiên gỡ chiếc giỏ sau lưng Đại Cường xuống, để lộ một góc bộ da gấu đen,'Chính là cái này, chúng ta có ba cái."

Tiểu nhị trợn to hai mắt, luôn miệng nói: "Cái này... việc này... ta không thể quyết định được. Ta sẽ đi tìm chưởng quỹ của chúng ta."

Mật gấu là một vật phẩm cực kỳ quý hiếm, thường một năm cũng chỉ thu được một đến hai lần

Nếu mua từ những người thương nhân buôn dược liệu khác thì sẽ rất đắt.

Trong thời đại ngày nay, các lô hàng từ các nhà thương nhân thuốc cũng không ổn định, khiến thứ này càng hiếm hơn.

Không lâu sau, người chưởng quỹ bước ra với vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.

Hắn ta nhìn Cố An Nhiên nói: "Nếu không thì cô nương kia cùng ta vào nội đường nói chuyện đi, những người còn lại đợi ở đại sảnh một chút."

Nói xong, hắn ta ra lệnh cho tiểu nhị: "Đi bưng trà nóng cho những người đi cùng cô nương đây, bây giờ trời rất lạnh!"

Cố An Nhiên nhìn Hà Thái Phượng một cái, nói: "Cùng ta vào nội điện một chuyến, những người khác đợi ở bên ngoài."

Hà Thái Phượng gật đầu, những người khác cũng không có phản đối sự sắp xếp này.

Vào nội điện, chưởng quỹ mời Cố An Nhiên ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Trên tay cô nương có ba cái mật gấu."

"Ừ.' Cố An Nhiên không thích vòng vo.

Chưởng quỹ biết mật gấu không hề rẻ, nhưng muốn đè giá thấp nên nói: "Ta thấy da gấu trong giỏ của ngươi đã bị tróc ra, chắc con gấu đã chết được vài ngày rồi. Mặc dù mùa đông, mật gấu cũng khó tránh khỏi không còn tươi mới nữa nên giá sẽ thấp hơn mật gấu tươi mới một chút ."

Cố An Nhiên nhướng mày,'Xem ra chưởng quỹ làm ăn không thành thật? Vậy ta sẽ tìm người khác."

Dù sao Lý Mặt Nương cũng là đại phu, nàng ấy biết mật gấu trước đây bán với giá bao nhiêu, hiếm đến mức nào.

Hơn nữa nàng thấy bây giờ không yên ổn, mật gấu sẽ càng khó mua hơn.

Cố An Nhiên nói xong, một khắc cũng không muốn dừng lại, lập tức đứng dậy,'Hà lão thái thái, chúng ta đi thôi." Lão thái thái nhất thời ngẩn ra, đây không phải là đàm phán giá cả sao? Tại sao ngươi lại rời đi ngay lập tức như vậy?

Nhưng bà ấy vẫn rất hợp tác với Cố An Nhiên, lập tức đứng dậy đi theo nàng rời đi.

Chưởng quỹ thấy Cố An Nhiên quả quyết quay người đi, liền biết có lẽ đang gặp phải người hiểu chuyện, giá thấp như vậy khiến người ta không Vui.

Hắn ta chỉ có thể nói với vẻ mặt thê lương, có chút hoảng sợ nói: "Cô nương! Cô nương! Đừng đi. Đây là làm ăn, sao không để người ta thương lượng giá cả chứ? Không có lý gì như vậy được!"

Cố An Nhiên dừng một chút/Ta không thích làm ăn với những người có quá nhiều mưu mẹo giao thiệp. Hãy thẳng thắn một chút, có thể thành công, coi như không thành, không mua bán được thì vẫn còn nhân nghĩa!"

Để giữ Cố An Nhiên, chưởng quỹ lập tức thề trời.

"Cô nương! Chỉ cần ngươi bán mật gấu cho cửa tiệm của ta, ta sẽ thẳng thắn thương lượng giá cả với ngươi. Ta sẽ không dựa vào vấn đề của đồ vật mà ép giá ngươi nữa, hơn nữa ta sẽ đảm bảo khách quan và công bằng!"

Hắn ta thật sự rất thiếu mật gấu này.

Dấu sao, y quán của hắn ta lớn nhất thành Mặc An, đã không còn mật gấu trong kho nữa. Mấu chết là gân đây có một người có máu mặt bị bệnh cần mật gấu làm thuốc, đã tìm tới hắn ta để nghĩ biện pháp giải quyết.

Hơn nữa, hắn ta đã thề với trời.

Phải biết dù đối với nương tử hắn ta cũng chưa từng thề nghiêm túc như vậy.

"Được rồi, ngươi đã nói như vậy, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện."

Cố An Nhiên xoay người tiếp tục ngồi xuống.

Chưởng quỹ lau mồ hôi, nịnh nọt nói: "Cô nương, ngươi có thể cho ta xem ba mật gấu trong tay ngươi được không?”

Cố An Nhiên không có phản đối gì, liền lấy mật gấu ra đặt trước mặt chưởng quỹ.
Bình Luận (0)
Comment