Chương 266: Nữ Tử Yếu Đuối Yếu Điệu (1)
Chương 266: Nữ Tử Yếu Đuối Yếu Điệu (1)Chương 266: Nữ Tử Yếu Đuối Yếu Điệu (1)
Đại Cường gãi cái đầu trứng kho của mình, nói lắp ba lắp bắp giống như không thể nào tin được: "Thật... thật vậy sao?”
Cố An Nhiên chỉ chiếc cằm thanh tú ve hướng sau lưng Trịnh Kim và Trịnh Ngân và nói rằng: "Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, lát nữa không thấy người ở đâu đâu."
Vừa nay Đại Cường không còn thắc mắc chuyện lần nào Nhị Cường cũng thật sự mắc lừa, hay chỉ là vì chơi đùa cùng với hắn ta.
Nhưng hắn ta vẫn có hơi lo lắng thuyết phục: "Cô nương An Nhiên, đánh hai tên đó chỉ cần một mình ta là đủ rồi, hay là ngươi đừng nên đi nữa?"
"Chủ yếu là lỡ như đánh người ở thành Mặc An, sau này bọn họ không được vào thành nữa, vậy thì rất bất tiện cho ngươi quá."
Về vấn đề này, Cố An Nhiên đã nghĩ xong từ lâu rồi, nàng khẽ cười nói rằng: "Ngươi bị ngốc sao, không phải Cốc lão gia tử biết làm mặt nạ da người sao?”
"Muốn đánh thì đánh thôi."
"Lỡ như có bị danh sách đen của thành Mặc An, chúng ta sẽ đổi khuôn mặt khác và đổi luôn sổ hộ tịch, thì vẫn là người dân lương thiện như cũ thôi." Đại Cường sờ cái đầu nhỏ bóng loáng của mình, trong mắt hắn ta lóe lên tia sáng nhìn và đưa ngón tay cái vê phía Cố An Nhiên.
"Cô nương An Nhiên, ngươi thật thông minh. Ta cho ngươi cái bao tải nè."
Vừa nói vừa bước ba bước và làm hai bước bước hai bước, lao nhanh tới sau lưng của Trịnh Kim và Trịnh Ngân.
Hắn ta kẹp cái bao tải ở dưới nách, một tay lôi đầu của Trịnh Kim, một tay lôi đầu của Trịnh Ngân, sau khi đặt bọn chúng lại một chỗ, một tay túm lấy tóc của bọn chúng, còn một tay từ từ chụp bao tải, hắn ta quá mạnh, không hề cho bọn chúng cơ hội để vùng vẫy.
"Hừ hừ..." Hai huynh đệ chúng chỉ lo hét lên.
Đại Cường nhanh chóng chụp một bao tải vào rất đẹp, chốc lát Đại Cường đan tay vào nhau với cảm giác tràn đầy thành tựu.
Cố An Nhiên bước tới trước mặt hai cái bao tải, thuận tay đưa hai con dao cầm tay, vốn dĩ người vẫn đang la hét đột nhiên lại im lặng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đại Cường nói với nụ cười nham hiểm trên môi: "Sao hả? Ra tay không? Đúng lúc ở đây ít người?"
Cố An Nhiên liền cười rồi đánh cho hai tên đó một đấm: "Còn khách sáo gì nữa chứ?"
Đại Cường cũng học theo, tay đấm chân đá với hai người đó, cho tới khu trút hết giận mới thôi. Sau khi đánh người xong, Đại Cường định đi, Cố An Nhiên kêu Đại Cường lại: "Đợi đãi"
Đại Cường dừng chân lại và quay người, nhìn Cố An Nhiên với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Cô nương An Nhiên, cứ để bọn chúng ở trong túi như vậy cũng được, đối với mấy tên súc sinh này, ngươi còn sợ bọn chúng chết hay sao? Bọn chúng chết rồi không phải đúng lúc trên đời này bớt đi được hai kẻ tai họa hay sao?
Cố An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, giải thích rằng: "Mở túi này ra đi, vẫn chưa lấy tiền mà."
Lúc này Đại Cường mới chợt nhớ ra, ngồi xuống bên cạnh cái túi, chậm rãi mở cái túi ra.
Sau đó lại mờ khắp trên người của Trịnh Kim và Trịnh Ngân, cuối cùng cũng mò được vị trí túi tiên ở trên ngực của bọn chúng.
Đại Cường lôi túi tiền ra, sau đó móc năm lượng bạc trắng phau, cũng không lấy nhiều hơn, ném số tiền còn dư lại lên trên người của bọn chúng.
Tiền của những người như thế, hắn ta lấy rồi cũng chê bẩn.
Hắn ta lắc lắc số tiền đã lấy lại trước mặt Cố An Nhiên: "Cô Nương An Nhiên, lấy được tiền rồi, chúng ta đi thôi."
"Đi" Cố An Nhiên cũng đứng dậy.
Dường như Đại Cường vẫn chưa hết tức giận, bước đi được mấy bước, lại quay trở lại, phun nước bọt lên mặt của hai huynh đệ Trịnh Kim và Trịnh Ngân.
Sau đó mới hài lòng cùng với Cố An Nhiên chuẩn bị đi tới đại bộ đội tụ họp.
Lúc này Trịnh Kim và Trịnh Ngân bị xanh mặt tím mũi nằm vất vưởng ở dưới đất, máu mũi cũng không ngừng bị chảy.