Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267: Nữ Tử Yếu Đuối Yếu Điệu (2)

Chương 267: Nữ Tử Yếu Đuối Yếu Điệu (2) Chương 267: Nữ Tử Yếu Đuối Yếu Điệu (2)Chương 267: Nữ Tử Yếu Đuối Yếu Điệu (2)

Trên mặt còn bị dính nước bọt, trên người đầy dấu chân, quan trọng hơn hết là, bởi vì lúc tìm ngân lượng Đại Cường đã cởi sạch áo quần của bọn chúng rồi, lúc này bọn chúng đang ở trần, gió lạnh thổi vào làm da không được che chắn của bọn chúng, làm cho bọn chúng nổi da gà cả người.

Lúc này, Dạ Tu Mặc đang xử lý công văn ở phủ thành chủ.

Sau khi Thần Phong cảm nhận được hơi thở của Cố An Nhiên và Ngân Dạ, nó lập tức nhảy cao ba mét bay khỏi địa bàn của nó, sau đó đi tìm Dạ Tu Mặc, không ngừng xoay vòng vòng bên cạnh hắn ta.

Dạ Tu Mặc nói: "Nàng ấy đến rồi sao?"

Thần Phong: Đúng vậy, chủ nhân, chúng ta mau đi thôi, nếu không nàng ta lại đi mất.

Thủ lĩnh Dạ Tu Mặc: "Được!"

Chỉ cần An An đến thành Mặc An, mỗi lần hắn ta đều có thể nhìn thấy nàng, hoặc là ở ngoài sáng, hoặc là ở trong tối.

Có lẽ An An thấy là trùng hợp, nhưng, thật ra trên đời này làm gì có nhiêu sự trùng hợp đến vậy.

Tất cả, đều là do hắn ta dụng tâm suy nghĩ, chỉ vì để có thể gặp nàng thường xuyên.

Sau khi Dạ Tu Mặc đứng dậy, thì đi tới phòng ngủ của mình, thay một bộ y phục khác, đội vương miện ngọc lên, rồi dẫn Thần Phong đi ra khỏi phủ thành chủ.

Ở một nơi khác, Đại Cường đang rất vui mừng: "Cô nương An Nhiên, thành Mặc An này cũng đâu có lợi hại lắm đâu!"

Cố An Nhiên bĩu môi cười: "Vậy sao? Nó có chỗ nào khiến ngươi thấy không lợi hại như vậy chứ?"

Đại Cường gãi cái đầu trứng kho nói: "Bọn họ chỉ giỏi nói khoác thôi, nói gì mà ở thành Mặc An này đánh người nhất định chạy không thoát, không phải bây giờ chúng ta đã chạy thoát rồi hay sao?"

Cố An Nhiên trừng hắn ta một cái: "Ngươi..."

"Đứng lại!" Vẫn chưa nói dứt lời, hai người đã bị binh lính ở phía sau lưng kêu đứng lại.

Cố An Nhiên khẽ lẩm bẩm một câu: "Cái đồ miệng quạ nhà ngươi."

Đại Cường ấm ức lè lưỡi, hắn ta bị chuyển từ thế chất may mắn thành miệng quạ rồi sao?

Gặp phải chuyện tốt thì là công lao của hắn ta, đó là vận khí của hắn ta tốt, còn gặp chuyện gì đen đủi, thì là do vấn đề của hắn ta, đó là do cái miệng quạ của hẳn ta, hắn ta cảm thấy gì, có tội gì đều để bản thân gánh lấy? Hai người ngoan ngoãn đứng lại, dù sao thì có rất nhiều binh sĩ trong thành Mặc An, làm cứng chắc chắn không phải là cách.

Cố An Nhiên và Đại Cường quay lại, thì nhìn thấy một đội binh sĩ đỡ Trịnh Kim và Trịnh Ngân bị đánh không còn dáng người.

Bên cạnh còn có một người đàn ông lạ mặt, chỉ về phía Cố An Nhiên và Đại Cường nói: "Binh gia, tuy là ta đi ngang qua ở đằng xa, nhưng chính là bọn họ đánh người đó, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, còn lấy cắp của cải."

Đại Cường biết không thể thoát khỏi chuyện này, liền bước lên một bước chắn trước mặt Cố An Nhiên: "Mắt của ngươi bị gì rồi sao? Ta một người làm một người chịu."

"Các ngươi lôi một nữ tử... một nữ tử yếu đuối yểu điệu vào làm gì chứ? Nữ tử yếu đuối thì đánh nhau gì chứ?”

Lúc nói mấy chữ nữ tử yếu đuối yểu điệu đó, dường như Đại Cường có hơi ngượng miệng, phải lấy hết dũng khí mới nói ra được.

Dù gì, bất luận là nữ tử yểu điệu hay là yếu đuối, kiểu nào cũng không giống với cô nương An Nhiên.

Binh sĩ đứng đầu nói: "Ngươi cũng coi như là nam nhân, biết bảo vệ nữ tử yếu đuối."

"Chỉ là, ngươi làm hỏng quy tắc ở thành Mặc An này, bất luận thế nào đều phải chịu phạt." Đại Cường điềm tĩnh '" lên một tiếng: "Vậy các ngươi định phạt như thế nào?"

Cố An Nhiên đã quan sát khắp nơi, tìm đường để làm sao đưa Đại Cường chạy.

Còn về mấy tên binh sĩ thành Mặc An, nàng không định ra tay với bọn họ.

Người binh sĩ đứng đầu vẫy tay với binh lính đẳng sau mình, ám hiệu bọn họ tới bắt Đại Cường lại.
Bình Luận (0)
Comment