Chuong 271: Tro Cong Hang Ngay Của Đại Cường (2)
Chuong 271: Tro Cong Hang Ngay Của Đại Cường (2)Chuong 271: Tro Cong Hang Ngay Của Đại Cường (2)
Đáng tức giận nhất là, người đó còn cười hắn ta, lễ phép nói một câu xin lỗi.
Sau đó động vào một đầu ngón út, đẩy hắn ta ngã xuống đất, hắn thật sự nằm úp mông xuống ngồi xổm dưới đất.
Dạ Tu Mặc lựa chọn dùng dị năng đối phó với Đại Cường, một là không muốn che giấu Cố An Nhiên bất cứ chuyện gì vê thực lực của hắn ta.
Hai là đây là cách để không làm tổn thương đến tên đầu trọc này, dù sao chiêu thức võ công của Đại Cường nhanh nhẹn dũng mãnh, tuy là nói thi đấu phải nương tay, nhưng khó tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lỡ như không cẩn thận giết chết tên đầu trọc này, sau này sẽ không còn ai 'trượng nghĩa nói thẳng" cho mình.
Thần Phong nhìn thấy Đại Cường bị tê liệt ngồi dưới đất, đốm nhỏ ở trong mắt lập tức biến mất.
Cắt!
Người này lấy đâu ra dũng khí nói đòi đánh nhau với chủ nhân vậy?vậy mà không chịu được một đòn như vậy hay sao?
Uổng công nó thật sự sùng bái hắn ta, lãng phí tình cảm của nó. Cố An Nhiên nhìn vẻ mặt ngơ ngac của Đại Cường, khoanh tay bước tới trước mặt hắn ta hỏi: "Ngươi không sao chứ?”
Sau đó đưa tay ra, chuẩn bị kéo Đại Cường đứng dậy, nàng đã coi Đại Cường giống như bạn hữu rồi, nên không hề cảm thấy động tác này có vấn đề gì cả, nhưng ánh mắt của Dạ Tu Mặc ở bên cạnh lại trở nên ảm đạm.
Nếu Đại Cường dám đưa tay ra, thì hắn ta đã chuẩn bị tư thế chặt tay của Đại Cường rồi.
Nhưng mà, Đại Cường là nam tử của thời cổ đại, trong đầu đã khắc ghi sâu sắc mấy chữ nam nữ thụ thụ bất tương thân này.
Thêm vào đó nương của Đại Cường là nữ nhân cổ đại rất biết cách dạy con trai, cho nên Đại Cường càng không thể thừa cơ chiếm lợi ích của Cố An Nhiên.
Hắn ta vểnh môi, tiếp tục ngồi ở dưới đất không đứng dậy, cũng không đưa tay ra.
"Cô nương An Nhiên, ngươi cứ mặc kệ ta, ngươi để ta khóc một lát rồi sẽ tốt lên thôi. Ô ÔI"
Đại Cường giả vờ khóc lóc la lên.
Dạ Tu Mặc nhìn thấy Đại Cường không đưa tay ra, trong lòng độ hải cảm đối với Đại Cường lại tăng lên không ít.
Nhưng Cố An Nhiên lại vô cùng bất lực: "Được, vậy ngươi định khóc trong bao lâu?” Đại Cường giả vờ lau nước mắt: 'Âm ức cho ta quá! Ta còn tưởng không có mấy người có thể đánh thắng được ta, kết quả người ta chỉ dùng một đầu ngón tay, thì ta đã ngã ở dưới đất rồi, mất mặt quá đi."
Cốế An Nhiên nghiêm mặt nói: "Ngươi đánh thua chàng ấy, không có gì phải mất mặt hết."
Một người đến từ tận thế, là người có hai dị năng hệ tỉnh thần và hệ tốc độ, người bình thường có lợi hại đến mức nào cũng không thể đánh lại được.
Nghe những lời an ủi này của Cố An Nhiên, trong lòng Đại Cường dần dần tốt hơn.
Bởi vì Dạ Tu Mặc có ấn tượng rất tốt với Đại Cường, lấy ra một tấm lệnh bài núi Tranh Chương Nga, chỉ là chất liệu khác với tấm ở trên người của hắn ta, cũng nhỏ hơn một chút.
"Cho ngươi lệnh bài này, sau này sẽ không có bất cứ binh sĩ thành Mặc An nào dám làm khó ngươi, nếu như gặp khó khăn gì cũng có thể trực tiếp cầm tấm lệnh bài này đến phủ thành chủ tìm ta"
Thật ra, vốn dĩ tấm lệnh bài này là hắn ta chuẩn bị cho An An, nhưng hắn ta cũng biết rõ, với tính cách của An An thì sẽ không dễ gì nhận lấy tấm lệnh bài này, chi bằng cho người tín nhiệm thân cận của nàng, cũng có thể giúp đỡ cho hắn 1a. Đại Cường không ha khách sáo liền nhận lấy tấm lệnh bài, sảng khoái nói: "Hì hì hì hì, đa tạ nha."
Cố An Nhiên biết lệnh bài này rất quý, nhưng dù gì cũng không phải tặng cho nàng, Đại Cường nhận rồi, nàng cũng không tiện nói gì.
"Không cần khách sáo." Dạ Tu Mặc cười như cơn gió xuân.
Đại Cường dường như đã biết được suy nghĩ ở trong lòng Dạ Tu Mặc, hắn ta cũng không che giấu mà nói thẳng.