Chương 272: Trợ Công Hàng Ngày Của Đại Cường (1)
Chương 272: Trợ Công Hàng Ngày Của Đại Cường (1)Chương 272: Trợ Công Hàng Ngày Của Đại Cường (1)
"Dù gì ngài cũng là một thành chủ lớn, sao da mặt lại mỏng như vậy! Muốn để tiện lợi và bảo vệ cho An Nhiên muội tử, lại ngại trực tiếp đưa cho nàng ay nên trực tiếp đưa cho ta chứ gì?"
"Ngài yên tâm, nhật định ta sẽ dùng tấm lệnh bài này thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng."
Thần Phong trợn mắt, dường như nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế giới này.
Vậy mà có người cho rằng da mặt chủ nhân của nó mỏng sao?
Cố An Nhiên: ?22?
Nhưng nụ cười trên mặt của Dạ Tu Mặc lại càng tươi tắn hơn.
Mức độ hắn ta hài lòng với Đại Cường lại tăng lên một bậc.
Nhưng phàm là Thần Phong và thuộc hạ dưới trướng hắn ta có thể giống với người bên cạnh của An An, cũng không biết hắn ta có thể bớt lo lắng tới mức nào.
Đại Cường lén nhìn Cố An Nhiên, rồi lại liếc nhìn Dạ Tu Mặc.
"Mọi người không đánh không quen biết, chỉ bằng chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm đi, chúng ta mời ngài."
Bách tính bình thường ở thời đại này đối với các quan có cấp bậc như Vương gia, tri phủ và huyện lệnh, có một quan niệm cấp bậc được khắc cốt.
Nhưng trước đây nước Đại Tuyên không có thành chủ.
Thêm vào đó Dạ Tu Mặc cũng không thể hiện dáng vẻ của một thành chủ trước mặt Đại Cường, cho nên hắn ta cũng rất tự nhiên mời Dạ Tu Mặc đi ăn cơm cùng với bọn họ giống như bạn hữu.
Vốn dĩ Dạ Tu Mặc đang muốn kiếm một lý do gì đó để có càng nhiều thời gian ở bên An An, Đại Cường này đã giúp hắn ta giải quyết được vấn đề.
Lúc này hắn ta thấy trong ánh mắt của Đại Cường tỏ vẻ ý khen ngợi sâu sắc.
Thần Phong cũng đang nghĩ, nếu bên cạnh nữ chủ nhân tương lai của nó có thêm mấy người không sợ chết lại dám nói thẳng như vậy, chủ nhân và nữ chủ nhân tương lai của nó sẽ sớm thành thôi, còn cân phải cứ kéo dài hết lần này đến lần khác như vậy sao?
Dường như Đại Cường cảm nhận được ánh mắt của Dạ Tu Mặc, khóe mắt kèm theo nụ cười nháy mắt với hắn ta.
Nhưng mà, Cố An Nhiên nhìn thấy hai người "đá mắt qua về", đột nhiên liền nhớ tới cuốn tiểu thuyết mà trước đây bạn thân của nàng cứ làu bau trước mặt nàng.
Dạ Tu Mặc và Đại Cường ... hai người bọn họ có chuyện gì sao???
"Khụ khu khụt"
Cố An Nhiên che môi lại ho nhẹ, sau đó chậm rãi lùi về sau mấy bước, tránh xa một chút.
Dạ Tu Mặc nói: "Được, nhưng đây là thành Mặc An, đáng lý phải do ta mời mới đúng."
Cố An Nhiên lại nhướng mày: "Nếu đã nhận lệnh bài của chàng rồi, lần này phải do chúng ta mời."
Quan trọng là, không chỉ có mấy người bọn họ ăn cơm, còn có Hà Thái Phượng và một đám nhóc con trẻ tuổi.
Dạ Tu Mặc thấy Cố An Nhiên cũng đã nhắc đến chuyện lệnh bài rồi, nên không nói tiếp lời nào nữa, dù sao thì sau này chắc sẽ có nhiều cơ hội như thế này.
"Được.' Hắn ta cười đồng ý.
Mấy người họ và cả Thần Phong cùng nhau đi đến chỗ mà mấy người Hà Thái Phượng đang đợi.
Ngân Dạ được Cố An Nhiên giữ lại bên cạnh Hà Thái Phượng bảo vệ cho bọn họ, Thần Phong vừa nhìn thấy Ngân Dạ liền rất hưng phấn.
Nó ngước đầu lên nhìn Dạ Tu Mặc, dường như một đứa trẻ con muốn đi chơi cùng với đồng bạn nhỏ, đang tội nghiệp cầu xin gia trưởng của mình. Tâm tình của Dạ Tu Mặc tốt, nên cũng không làm khó Thần Phong: "Đi đi, đừng làm người khác sợ."
Thần Phong nhận được sự cho phép của Dạ Tu Mặc, giống như một cơn gió bay tới bên cạnh Ngân Dạ, nhưng Ngân Dạ chê bai tránh né lùi về sau.
Ngân Dạ: con báo ngươi, tại sao vẫn luôn hấp ta hấp tấp vậy? Ngươi không thể cao quý tao nhã một chút được sao?
Thần Phong khôi phục lại vẻ nghiêm nghị: Trước đây ta rất cao quý tao nha.
Nhưng khi nhìn thấy ngươi thì không nhịn được muốn chơi cùng với ngươi, đương nhiên Thần Phong không trực tiếp nói với Ngân Dạ như vậy, dù gì nó vẫn phải giữ thể diện.