Chương 276: Giáp Mặt Bay To Nỗi Lòng (1)
Chương 276: Giáp Mặt Bay To Nỗi Lòng (1)Chương 276: Giáp Mặt Bay To Nỗi Lòng (1)
Quản gia phủ Thành chủ bước vào tiệm tạp hóa, nhìn thoáng qua thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Cố An Nhiên.
Nữ tử này là nữ tử từng được thành chủ mang vê phủ Thành chủ.
Ông ta đã hiểu vì sao thành chủ lại sốt ruột muốn ông ta mau chóng vận chuyển lương thực.
Có lẽ là vì vị cô nương trước mắt này muốn mua lương thực.
Lần này quản gia không dám để chưởng quỹ hầu hạ ông ta uống trà mà chỉ thì thâm vào tai chưởng quỹ tiệm tạp hóa mấy câu.
Chưởng quỹ nghe quản gia nói xong thì lập tức tìm một tiểu nhị đắc lực trong tiệm dẫn quản gia đến nội đường tiếp đãi, lại dặn tiểu nhị dâng trái cây trà bánh lên, còn mình hấp tấp đi tới trước mặt Cố An Nhiên.
Ông ta vui vẻ nói: "Cô nương, hôm nay trùng hợp hàng hóa lương thực được giao sớm, các ngươi muốn lương thực loại nào, ta lấy cho các ngươi hai ngàn cân."
Chuyện như chọn lương thực lâu nay đều do Đại Cường phụ trách, tuy giờ đã có sẵn lương thực nhưng họ vẫn tương đối mộc mạc, mua gạo vụn và lương khô các loại. Đương nhiên vì lần này kiếm được tiền nên họ cũng mua một ít gạo trắng và bột mì.
"Chưởng quỹ, giá thị trường của đống lương thực này bây giờ thế nào rồi?" Đại Cường xoa tay hỏi.
Chưởng quỹ cười lần lượt báo giá.
Đại Cường khó hiểu nói: "Giá này sao còn rẻ hơn hai lần trước vậy?"
Chưởng quỹ vẫn bình tĩnh nói: "Tình hình mấy ngày trước cực kỳ rối loạn, rất lâu sau mọi người mới ổn định lại. Vụ xuân đang được chuẩn bị, các kênh mối lái cũng ổn định nên giá lương thực tất nhiên sẽ giảm xuống."
Ông ta sẽ không nói quản gia phủ Thành chủ đã tiết lộ với mình những gì đâu!
Hơn nữa, sau khi nói xong, không đợi Đại Cường hỏi thêm gì nữa, chưởng quỹ đã luôn miệng khen thành chủ nhà mình.
"Vả lại thành chủ của chúng ta tốt lắm, ngài ấy sẽ không bỏ mặc giá lương thực tăng cao khiến bá tánh sống trong cảnh lầm than."
Đại Cường khá đồng ý với điểm này: "Ừ, thăng nhóc thành chủ này không tồi!"
Nhưng hắn ta vừa thốt ra câu này, chưởng quỹ và tiểu nhị theo hầu đều hít một ngụm khí lạnh.
Thằng nhóc thành chủ? Lá gan của gã đầu trọc này lớn tới mức nào? "Đừng nói bừa!" Cố An Nhiên bất đắc di trợn mắt nhìn Đại Cường một cái.
Sau khi chưởng quỹ chuẩn bị xong số lương thực Đại Cường cần, Cố An Nhiên tự mua thêm một ít gạo trắng.
Nhưng không ai biết nàng mua bao nhiêu cân, như vậy nàng càng tiện lấy gạo trong không gian ra đục nước béo cò.
Bận rộn một lúc lâu, tất cả lương thực, hạt giống và những vật dụng khác được chất lên đoàn xe dài ngoằng, ngựa kéo xe từ từ ra khỏi thành Mặc An.
Dọc đường đi tới thành Mặc An, Đại Cường cố ý ghi nhớ lộ trình nên hắn ta biết chỗ nào tiện cho việc dựng Iau nghỉ ngơi.
Hắn ta đề nghị: "An Nhiên cô nương, e là chúng ta phải tranh thủ lúc địa hình bên ngoài thành Mặc An còn tương đối bằng phẳng mà tăng tốc, vì phải đi tiếp một quãng đường dài nữa mới có địa điểm cắm trại thích hợp."
"Được, chuyện này nghe theo sắp xếp của ngươi." Ở phương diện này, Đại Cường chưa từng phạm phải sai lầm nào.
Khi đoàn người cách thành Mặc An khoảng hai mươi dặm thì nghe thấy trong bụi cỏ gần đó có tiếng gào khóc thê lương của nữ tử và tiếng cười dâm đãng của nam nhân.
Thôn dân quen với việc chạy nạn hiểu rất rõ chuyện gì đang xảy ra phía trước, họ vô cùng ăn ý bảo vệ hai nữ nhân duy nhất trong đội ngũ là Cố An Nhiên và Hà Thải Phượng ra phía sau, Đại Cường cũng gác rìu to bản lên vai.
"Mẹ nó, mấy tên mã phỉ này cướp bóc tài vật coi như thôi, còn làm chuyện xấu xa như vậy, ông đây muốn giết sạch bọn chúng!"
Cố An Nhiên liếc Đại Cường một cái: 'Làm sao ngươi biết đám người này là mã phỉ của Tuyên Quốc?"
"Không phải à? Thế thì là cướp cạn?" Đại Cường gãi đầu.
Vì Cố An Nhiên từng tiếp xúc với người Khương ở trấn Chương Thụ nên coi như khá quen với khẩu âm của của người Khương Quốc.