Chương 277: Giáp Mặt Bay Tỏ Nỗi Lòng (2)
Chương 277: Giáp Mặt Bay Tỏ Nỗi Lòng (2)Chương 277: Giáp Mặt Bay Tỏ Nỗi Lòng (2)
Bây giờ xem ra binh lính của hoàng thất Tuyên Quốc vốn không bảo vệ sông Ủng Lan, người Khương đã đến phía nam sông Ủng Lan rồi.
"Đầu không phải, là người Khương." Cố An Nhiên nhíu mày nói.
Nàng làm động tác ngồi xổm, ra hiệu mọi người trốn kỹ vào bụi cỏ. Sau đó nàng lấy ống nhòm ra đếm số người.
Cách đó không xa là một binh đoàn tối đen, khoảng một hai ngàn người, nhưng không phải tất cả đều là binh lính người Khương.
Đám tù nhân này trông cũng có mấy trăm người.
Nữ tù binh bị đám người Khương kia kéo vào bụi cỏ lăng nhục, nam tù binh bị vẽ dấu trên người làm bia ngắm cho người Khương săn bắn.
Săn người tức là vẽ ký hiệu đại diện cho các con mồi khác nhau lên người, sau đó cho đám người này một khoảng thời gian nhất định để chạy, người Khương bắn tên sau lưng họ như thể như đang săn đuổi con mồi.
Hơn nữa, đám người Khương này còn đang tranh tài xem ai giết được nhiều "con mồi" hơn.
Trẻ con... còn tệ hơn, vì còn non nớt nên bị giết xong còn chuẩn bị cho vào nồi nấu.
Cố An Nhiên siết chặt nắm đấm, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc bốc đồng.
Dù sao bọn họ chỉ có mười mấy người, muốn giết hơn ngàn người Khương tính ra cũng phải mất rất nhiều thời gian.
"Đại Cường, đằng trước có mấy ngàn người Khương, ngươi dẫn người về thành Mặc An trước đi, nhớ bảo binh lính thành Mặc An chú ý phòng thủ."
Đại Cường lúc này cũng biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, hắn ta ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta đảm bảo sẽ đưa họ đến thành Mặc An an toàn, cũng sẽ bảo thành chủ thành Mặc An chú ý cảnh giác, nhưng... An Nhiên cô nương, ngươi tự chú ý an toàn."
Đại Cường sẽ không hỏi An Nhiên nữa, quá không cần thiết!
Vì có hỏi An Nhiên cô nương cũng không nói, tóm lại có lẽ nàng muốn đi đối phó với đám người Khương này.
Cố An Nhiên vẫy tay ra hiệu bảo mọi người nhanh chóng đi tìm viện binh, mình thì nghĩ cách giải cứu những đứa trẻ còn sống đang bị trói gô trước, đó là nơi cách mình gần nhất, cũng là nơi có lực lượng canh gác lỏng lẻo nhất.
Suy cho cùng là do người Khương cảm thấy trẻ con không có sức chiến đấu, huống hồ vài người Khương còn đang nghiện chơi săn người, có người thì mê nữ nhân.
Sau khi xác định bọn Đại Cường đã đi xa, Cố An Nhiên và Ngân Dạ từ từ tới gần bọn trẻ...
Việc thanh trừ người Khương ở đây khó khăn hơn ở trấn Chương Thụ nhiều, vì nơi này rộng rãi, dù nàng có lấy chiếc Hummer lần trước đồ sát tang thi ra cũng không giết được bao nhiêu người Khương, bọn họ sẽ bỏ chạy tứ tán.
Điều quan trọng nhất là lần này người Khương còn trói theo nhiều tù nhân như vậy, toàn bộ đều là con tin. Vào thời khắc nguy hiểm, những tù binh này là nhất định sẽ bị đẩy ra làm con tốt thí nên không thế áp dụng mấy cách đơn giản thô bạo được.
Nàng nhìn Ngân Dạ, giao tiếp với nó bằng tỉnh thần lực: Chỉ có hai người Khương trông coi đám trẻ, hai chúng ta mỗi người giải quyết một tên, không kinh động đến những tên khác, làm được không?
Ngân Dạ nhìn cổ họng người Khương cách đó không xa, nóng lòng muốn thử: Đương nhiên là được!
Một người một thú liếc mắt nhìn nhau rồi mò ra sau lưng hai người Khương trông coi đám trẻ.
An Nhiên dùng dao hạ gục một gã người Khương, sau đó lấy chủy thủ đâm thẳng vào tim hắn, moi cả tim hắn ral Ngân Dạ vốn muốn cắn vào cổ gã người Thương còn lại nhưng đã từ bỏ hành động này vì cổ của hắn quá cao, đến lúc đó không dễ ngụy trang.
Nó kích hoạt dị năng tốc độ, nhanh như một tàn ảnh, móng vuốt lướt qua ngực gã người Khương, khi nó dừng lại, một trái tim màu đỏ tươi lăn xuống đất.
Gã người Khương bị móc tim không kịp phản ứng, nhưng cuối cùng không thể nói được lời nào nữa mà ngã thẳng ra sau.
Cố An Nhiên nhanh tay lẹ mắt khiêng hai gã đi, giữ tư thế ngồi.
Trông như thể hai người này vẫn tận chức tận trách trông coi sắp nhỏ.