Chuong 278: Ra Khoi Thanh (1)
Chuong 278: Ra Khoi Thanh (1)Chuong 278: Ra Khoi Thanh (1)
Hầu hết bọn trẻ này đều tỏ ra chết lặng khi nhìn thấy Cố An Nhiên và Ngân Dạ giết người.
Suốt quãng đường này chúng đã trải qua đủ loại bi kịch, binh lính của địch chết trước mặt mình dù sao vẫn hơn là nhìn người thân của mình nằm xuống.
Có đứa thậm chí còn thấy đáng đời.
Nhưng có một cô bé rất nhỏ, hình như chỉ mới hai ba tuổi, môi bập bẹ, mắt rưng rưng sắp khóc, Cố An Nhiên sợ con bé khóc thành tiếng, đưa tay muốn bịt miệng bé lại.
Nhưng một cậu bé sáu bảy tuổi cạnh cô bé nhíu mày, sâm mặt nói: "Câm miệng! Không được khóc! Nếu không ngươi cũng sẽ bị đám người này nướng chín."
Nó biết giờ có dỗ dành thì cũng vô dụng, trải qua ngày tháng khủng khiếp như vậy, một khi thốt ra những lời dỗ dành, tiểu cô nương hẳn sẽ càng ấm ức, không kiềm được càng khóc to hơn.
Vậy nên chỉ có thể lấy chuyện con bé sợ nhất ra hù dọa, khiến con bé bình tĩnh lại.
Quả nhiên, tiểu cô nương nhìn người bạn trước kia bị nấu bốc mùi thịt thì không dám khóc thành tiếng.
Tuy nước mắt vẫn rơi nhưng chỉ cần không phát ra âm thanh là được. Cố An Nhiên ngược lại đánh giá cao cậu bé sáu bảy tuổi này, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tên gì?
"Văn Ngạn." Cậu bé cúi đầu nói.
Cố An Nhiên gật đầu rồi chỉ hướng tây nam: "Văn Ngạn, ngươi dẫn lũ trẻ từ đống cỏ bò ra ngoài, nhớ nhẹ tay nhẹ chân."
"Sau khi rời xa đám người này, ngươi lập tức dẫn họ bức tốc mà chạy, phía tây nam có một tòa thành, cách nơi này hai mươi dặm, tòa thành kia hẳn là có thể che chở các ngươi."
Lông mày Văn Ngạn vẫn nhíu lại: "Ngươi đi cùng chúng ta sao?" Nó hơi khó hiểu.
Cố An Nhiên mím môi nhìn những nữ tử đang bị lăng nhục nói: "Ta muốn cứu thêm vài người."
Mặt Văn Ngạn lộ vẻ lo lăng: "Ta biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi chỉ có một mình, lỡ ngươi bị họ bắt được, kết cục của ngươi sẽ thảm như những người kia."
Cố An Nhiên xoa đầu Văn Ngạn nói: "Ngươi yên tâm, ta rất lợi hại, sẽ không đẩy bản thân vào tình cảnh như vậy."
"Ngươi mau dẫn đám trẻ đi đi, ta mới từ thành Mặc An phía tây nam đến đây, dọc đường không có người Khương."
"Đây hẳn là nhóm người Khương đầu tiên xông vào bờ nam sông Ủng Lan." Cố An Nhiên lo Văn Ngạn sợ nên kiên nhẫn giải thích. Không ngờ Văn Ngạn này tuổi tuy nhỏ, nhưng lại rất già dặn, gật đầu nói: "Ta biết, lúc những người Khương này nói chuyện phiếm ta đều nghe rất rõ, họ đúng là nhóm đầu tiên tới đây."
Cố An Nhiên nhíu mày, ngón tay chỉ hướng tây nam nói: "Mau đi đi, sẽ canh giữ ở đây, cam đoan sẽ không có truy binh."
Văn Ngạn tuy rằng chỉ mới sáu bảy tuổi, nhưng giống như một lãnh đạo trời sinh.
Nó vay tay với lũ trẻ phía sau: "Cúi xuống và đi theo ta, đừng ồn ào, nếu không chết sống tự chịu."
Sau đó, phần lớn lũ trẻ đều theo sau nhưng vẫn còn mấy đứa nhỏ hơn, sợ là chưa tới ba tuổi.
Vả lại sống trong môi trường thiếu ăn thiếu mặc, bây giờ đã gây thành một bộ xương, chân cũng nhữũn ra, bò sao nổi?
Văn Ngạn trầm tư một lúc, khó khăn lắm mới chọn ra mấy đứa trông chắc nịch từ một đống đứa gầy rộp, da bọc xương.
"Các ngươi cõng tụi nhỏ đi." Nói xong, bản thân nó cũng cõng tiểu cô nương mặt đầy nước mắt kia.
Đám trẻ còn lại cũng muốn sống, tất cả rất nghe lời Văn Ngạn, cõng mấy đứa nhỏ nhất rời đi.
Cố An Nhiên và Ngân Dạ cảnh giác nhìn chằm chằm đám người Khương đang chơi trò săn người ở đằng kia, vì chúng chơi quá hăng say và tu binh Tuyên Quốc chạy rất giỏi nên chúng cũng dần tách khỏi chỗ này.
Hơn chục người Khương còn lại đều ngâm mình trong ổ nữ nhân, căn bản không có lòng dạ bận tâm đến tình hình của đám trẻ bên này.
Chúng chỉ thỉnh thoảng nhìn qua, phát hiện hai gã người Khương canh giữ bọn nhỏ không hề lười biếng nên yên tâm ngay.
Cố An Nhiên buồn chán đợi ở đó một lúc, chờ bóng lưng của bọn trẻ biến mất mới bắt đầu kế hoạch tiếp theo với Ngân Dạ.