Chuong 279: Ra Khoi Thanh (2)
Chuong 279: Ra Khoi Thanh (2)Chuong 279: Ra Khoi Thanh (2)
Nàng sẽ cố gắng hết sức mình để cứu những nữ tử đó ra.
Người Khương chung chạ với mấy chục nữ nhân kia bây giờ không cầm vũ khí theo nhưng không có nghĩa là bọn chúng không thể dùng tay không giết chết những nữ tù binh kia, thế nên vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng vốn nghĩ tới chuyện hình như Mạt Nương từng chế ra loại thuốc bột có hiệu quả gây mê, chỉ cần thổi vào trong gió, đám người Khương kia ắt sẽ ngã xuống bất tỉnh hết, thế nhưng những nữ nhân kia cũng không thoát được luồng khói mê này.
Cách đó không xa còn có một đại quân người Khương, các nàng mà không giữ tỉnh táo thì rất khó sống sót...
Cố An Nhiên đang nghĩ cách cứu những nữ nhân này.
Thì thành Mặc An bên kia, Phong Ẩn - quân thống lĩnh bảo vệ thành Mặc An, vào phủ Thành chủ cầu kiến Dạ Tu Mặc.
Vừa vào thư phòng phủ Thành chủ, Phong Ẩn đã quỳ một chân xuống hành lễ: "Thành chủ, người Khương đánh tới, đám người Tuyên Quốc kia không bảo vệ được phòng tuyến, chúng ta nên làm gì bây giờ? Kính xin chỉ thị của thành chủ." Đôi mắt Dạ Tu Mặc trở nên u ám: "Cứ làm theo sự sắp xếp trước đó, bảo vệ thành Mặc An là được."
"Đám lão thất phu Tuyên Quốc không làm chủ được tình hình, cũng không cho ta làm chủ, quả đăng hôm nay để họ tự nếm trải đi."
Quân thống lĩnh bảo vệ thành Phong Ẩn nói: "Hoàng thất vẫn đang lẩn trốn."
Dạ Tu Mặc cười lạnh: "Đúng như dự liệu, bọn họ vốn không địch nổi A Đẩu."
"Đúng rồi, mấy ngày nay nếu có dân chúng bên ngoài muốn vào thành tị nạn thì cứ cho họ vào."
"Nhưng nhớ là phải kiểm tra thân phận, sau đó tập trung quản lý để phòng ngừa gian tế trà trộn."
"Vâng." Phong An ôm quyền đáp.
"Nguy rồi!" Dạ Tu Mặc như thể sực nhớ ra điều gì, trên khuôn mặt luôn lạnh như băng hiện lên một tia lo lắng.
Phong Ẩn bị câu này của Dạ Tu Mặc dọa sợ, hắn ta tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn, vì bình thường thành chủ luôn mang vẻ mặt lạnh lùng xa cách, không thích người khác tới gần, biểu tình lo lắng như vậy dường như không nên xuất hiện trên mặt hắn.
"Thành chủ, đã xảy ra chuyện gì?" Phong Ẩn hỏi.
Dạ Tu Mặc nhíu mày: "Người Khương cách thành Mặc An bao xa?”
Phong Ẩn thành thật đáp: "Theo báo cáo của trinh sát chúng ta, có khoảng một hai ngàn người Khương đang dưỡng sức cách thành Mặc An hai mươi dặm."
"Hai mươi dặm... Dạ Tu Mặc thì thào tự nói.
Tính đến thời điểm An An rời thành, nàng bây có lẽ cũng đi được hai mươi dặm.
Hắn ta đứng dậy, nói với người đứng trong bóng tối: "Ám Minh, dẫn theo tất cả Ám Dạ Vệ, cùng ta ra khỏi thành!"
"Vâng!" Ám Minh lên tiếng, đi tập kết tất cả Ám Dạ Vệ trong phủ.
Phong Ẩn không đồng tình nhìn Dạ Tu Mặc, cố gắng khuyên nhủ.
"Thành chủ, hiện giờ thế cục ngoài thành mờ ám không rõ, ngài vẫn nên ở trong thành cho an toàn, hơn nữa có ngài ở đây, sĩ khí thành Mặc An sẽ càng vững vàng."
Dạ Tu Mặc liếc nhìn Phong Ẩn: "Cứ làm theo sự sắp xếp trước đó, chuyện khác ngươi không cần lo."
Phong Ẩn biết mình không khuyên được, hành lễ xong rồi rời khỏi phủ Thành chủ.
Dạ Tu Mặc cũng bước nhanh ra ngoài, nhưng quản gia lại lấy hết can đảm nói: "Thành chủ, chúng ta không biết đoàn người Cố cô nương đã đi vê hướng nào, bọn họ cũng không nhất định sẽ gặp phải người Khương, hơn nữa ngài chắc gì đã đuổi kịp nàng ấy, ra ngoài bây giờ thật sự quá nguy hiểm."
"Ngươi quản nhiều quá." Giọng Dạ Tu Mặc lạnh lão.
Quản gia há miệng dường như còn muốn nói gì đó, nhưng không dám nói tiếp.
Ám Dạ Vệ đã được tập hợp, họ mặc áo giáp đen và cưỡi trên chiến mã phủ giáp bạc.
Dạ Tu Mặc cũng mặc giáp đen, Thần Phong mặc giáp bạc lặng lẽ đứng cạnh Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc ngồi trên chiến mã, phất tay: "Xuất phát!"
Cửa lớn phủ Thành chủ từ từ mở ra, năm trăm Ám Dạ Vệ theo Dạ Tu Mặc ra khỏi phủ Thành chủ, sau đó ra khỏi thành Mặc An.