Chương 286: Kẻ Tự Tiện Xông Vào, Chết (1)
Chương 286: Kẻ Tự Tiện Xông Vào, Chết (1)Chương 286: Kẻ Tự Tiện Xông Vào, Chết (1)
"Đây quả thật là một nơi tốt để an thân, nhưng có một điều ta phải nói rõ."
Cố An Nhiên chỉ vào góc đá, nơi có một cánh rừng nhỏ rậm rạp nói: "Nơi đó, là cấm địa của các ngươi."
Mắt nàng chợt tối sâm, nói với giọng điệu lạnh lão: "Kẻ tự tiện xông vào, chết!"
Kinh nghiệm xây dựng căn cứ sinh tôn ở tận thế đã dạy nàng rằng, để lãnh đạo một nhóm người, không thể chỉ dựa vào lòng tốt hay cái gọi là sức hút cá nhân.
Vẫn phải có thủ đoạn, khoan dung và nghiêm khắc, vì bản chất con người luôn là nhân tố không ổn định nhất.
Mọi người thấy Cố An Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng thì run lên, toàn thân lạnh buốt.
Ấn Tuần là người đầu tiên phản ứng lại, dẫn dắt mọi người cùng hô lên: "Yên tâm, chúng ta sẽ tuân theo quy củ của ngọn núi này, ai vi phạm mệnh lệnh đương nhiên sẽ chịu trừng trị nghiêm khắc của ngài!"
Lúc này Cố An Nhiên mới hài lòng gật đầu, sau khi trầm ngâm một lát, nàng chỉ vào Ân Tuần và nói: "Ngươi tên gì?" "Mat tướng...' Ân Tuần cảm thấy xưng hô này có vẻ không phù hợp nên lập tức chỉnh sửa: "Thuộc hạ tên Ân Tuần."
"Ân Tuần, từ giờ trở đi người ở nơi này đều sẽ nằm dưới sự quản lý của ngươi." Cố An Nhiên chỉ định một người phụ trách.
Suy cho cùng thì nàng không thể lúc nào cũng ra ngoài trông coi họ.
Nhưng nếu chỉ có Ân Tuần thì sợ là trông không xuể, vẫn nên tìm thêm vài người nữa sẽ tốt hơn.
Nàng cất bước đi tới trước mặt nữ tử còn hơi ủ rũ: "Ngươi thì sao? Tên gì?”
Nữ tử này chính là người đã giúp Cố An Nhiên thu hút đám người Khương tụ tập lại một chỗ để nàng dễ bề cứu người.
Nữ tử phải mất một lúc mới phản ứng lại, nhưng vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ.
"Ta... Ta là Nam Liên, ngài có gì phân phó không?" Nàng ấy hơi chan chừ hỏi.
Cố An Nhiên nâng cằm, chỉ vào những nữ nhân kia nói: "Những nữ nhân này đều do ngươi quản, các ngươi không cần phải lo vấn đề sinh kế"
"Nhưng cũng cần phải dùng sức lao động để đổi lấy thù lao, giặt giũ nấu nướng, là ủi khâu vá."
Ai ngờ Nam Liên lại cảm kích nói: "Đa tạ ngài! Đa tạ ngài cho chúng ta một con đường sống!"
Suy cho cùng, những nữ nhân theo lên núi này đều bị người Khương lăng nhục, còn bị người nhà ghét bỏ, vốn đã không còn đường sống.
Có thể đổi sức lao động để kiếm sống so ra vẫn cao quý hơn đổi thân xác để kiếm sống nhiều!
Cố An Nhiên khoát tay với nàng ấy rồi lập tức đi tới trước mặt Văn Ngạn, nửa cúi người nói: "Nhóc con, đến lúc phát huy thuật độn giáp kỳ môn của ngươi rồi, nghĩ cách làm cho chỗ ở của các ngươi trở nên an toàn hơn."
Văn Ngạn vẫn bình tĩnh như thường: "Đương nhiên, chỉ là... Nó thoáng dừng lại một chút, có vẻ hơi bối rối không biết nên nói hay thôi.
Cố An Nhiên cười khẽ hỏi: "Chỉ là cái gì, có gì cứ nói thẳng."
Văn Ngạn chỉ vào khu vực Cố An Nhiên vừa bảo là cấm địa nói: "Chỉ là cấm địa kia, có cân ta cũng dàn trận luôn không, để không ai dễ dàng vào được, dù sao lòng người khó dò, ngươi cũng nghĩ vậy đúng chứ?”
Cố An Nhiên ngẩn ra: "Văn Ngạn, năm nay ngươi mấy tuổi?"
"Ta đã chín tuổi." Nói đến tuổi tác của mình, nó trông hơi ảo não, vì nó luôn thấp hơn đám trẻ cùng tuổi, điều này khiến nó hơi kém tự tin.
Cố An Nhiên rất thông cảm vỗ vỗ vai nó: "Quê chúng ta có câu, nhỏ mà có võ."
"Ta cảm thấy rất hợp với ngươi." Dù sao đứa nhỏ chín tuổi này cũng thông minh quá sớm.
"Ngươi rất thông minh, nhưng nhiều khi, chuyện gì cũng có cái giá của nó." Cố An Nhiên nói tiếp.
Đôi khi đúng là như thế, khi Thượng đế đóng một cánh cửa, ngài sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác.
Nghe Cố An Nhiên nói, Văn Ngạn thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nếu cao và thông minh chỉ có thể chọn một trong hai, vậy nó vẫn sẽ chọn cái sau mà không chút do dự.