Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287: Kẻ Tự Tiện Xông Vào, Chết (2)

Chương 287: Kẻ Tự Tiện Xông Vào, Chết (2) Chương 287: Kẻ Tự Tiện Xông Vào, Chết (2)Chương 287: Kẻ Tự Tiện Xông Vào, Chết (2)

Cố An Nhiên thấy vẻ ảo não trên mặt Văn Ngạn đã lắng xuống thì nói tiếp: "Hơn nữa, ngươi còn trẻ, còn có cơ hội cao lên."

"Sau này nếu có thịt thì ăn nhiều thịt, canh xương hầm này, chạy nhảy vận động nhiều vào!"

Văn Ngạn tự động xem nhẹ ăn nhiều thịt, ăn nhiều canh xương vì với tình trạng mùa màng hiện nay, còn sống đã là không tệ rồi, sao còn dám cầu mong ăn mấy thứ này chứ?

Hơn nữa bình thường nó sống trên núi chỉ toàn thanh tu, rất ít ăn thịt, cũng không quá thích ăn thịt.

Nó luôn cảm thấy mùi thịt quá nồng.

"Chạy nhảy?" Văn Ngạn hơi xấu hổ, có vẻ khó xử lắm.

Thật ra khi làm mấy hoạt động chạy nhảy này, Văn Ngạn thấy lúng túng tợn.

Chuyện ấu trĩ như vậy, từ khi bắt đầu ghi nhớ mọi việc, nó chưa từng làm qua.

Những ngày ở trên núi với sư phụ rất đơn giản, ngày nào cũng đọc sách và rèn luyện.

Cố An Nhiên khoát tay nói: "Thôi thôi, ngươi chỉ cần bố trí cấm địa cho tốt là được, ta sẽ trả cho ngươi một phần thù lao." Văn Ngạn gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên, chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được."

Cố An Nhiên đứng dậy nói: "Vậy được, các ngươi nghỉ ngơi một lát, ta lập tức gửi đồ tới cho các ngươi."

Nói xong đi về phía cấm địa mà nàng vừa nói, biến mất ở góc rẽ giữa tảng đá lớn và bìa rừng, đi một lúc lại phát hiện Đại Cường và trai trẻ kia vẫn còn chờ ở đó.

"Sao vậy? Sao không vào?" Cố An Nhiên nhíu mày hỏi.

Đại Cường gãi đầu, chỉ vào cửa động bị lấp kín bên ngoài nói: "An Nhiên cô nương, cửa động ngoài cùng này cũng bị một tảng đá chèn kín, ta đẩy nãy giờ vẫn không dời nổi."

"Giờ thì hay rồi, lúc đi trót lọt, lúc về kín đường luôn.”

Đám thanh niên cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: 'Lúc ra ngoài không phải đã nói chỉ bịt bên trong thôi ư?"

"Có nói là bịt luôn cánh cửa ở rìa ngoài đâu, phải làm gì bây giờ? Ban nãy chúng ta cũng gõ vào phiến đá ở cửa hang nhưng không thấy ai ra mở cửa." Một người trẻ tuổi lo lắng nói.

Cố An Nhiên đi một vòng quanh cửa động, không thấy manh mối gì.

Nàng nghĩ Cốc lão đầu dù sao cũng nên để lại một cơ quan chứ... Đại Cường chán nản nói: "An Nhiên cô nương, đừng nói là chúng ta sẽ bị nhốt ở ngoài này mười ngày nửa tháng đó nhé?"

Nói xong rồi ngồi bệt xuống đất.

Vừa ngồi xuống, hắn ta cảm giác mông mình có thứ gì đó cộm cộm.

Ngay sau đó, hắn ta "ối" lên một tiếng rồi đứng dậy không ngừng giậm chân.

"Làm sao vậy?" Cố An Nhiên hỏi.

Đại Cường lắc đầu với khuôn mặt đỏ bừng vì đau đớn: "Không sao, xui xẻo ngồi lên một hòn đá nhọn, ai da..."

"Ta không hiểu, ta đâu có nặng đến thế đâu! Hòn đá kia còn bị lõm xuống nữa chứ!"

Cố An Nhiên nhướng mày, hình như Đại Cường tìm được cơ quan rồi?

Nhưng cửa động này vẫn không mởi

Nàng khoát tay với mọi người: "Nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi, lát nữa xem xét tình hình sau."

Thật ra ngay lúc Đại Cường ngồi lên hòn đá kia, một sợi dây nhỏ trong động đột nhiên căng ra.

Một lát sau, trong cốc Kính Hồ, một chuỗi chuông gió gân cửa hang kêu leng kengl

Cốc lão đầu đang ngủ gà ngủ gật bị tiếng chuông gió đánh thức thì lập tức đứng dậy đi mở cơ quan của cánh cửa đá bên ria ngoài.

"Nhất định là đám An Nhiên nha đầu đã về! Hì hì! Sắp được ăn đồ ngon rồi!"

Đoàn người Cố An Nhiên bọn họ ngồi nghỉ ngơi một khắc, tảng đá trước cửa động chậm rãi trượt vào một tâng đất.

Cửa đá mở ra, phía dưới động không còn cầu thang mà là một con dốc nhỏ làm từ tảng đá.

Xe ngựa cùng xe con rết đều có thể đi qua từ phía trên, Cốc lão nhân vui cười hớn hở xoa thắt lưng, đứng ở cửa động.

Hắn đắc ý nói: "An Nhiên nha đầu, thế nào? Cơ quan này ta thiết kế không tồi chứ?"

"Không tồi!" Cố An Nhiên thật tình khen nói.

Hiện giờ người Khương đã đánh đến đây, những người ở lại bên ngoài có một nơi bảo vệ như vậy, ở trong thung lũng Kính Hồ sẽ càng an toàn hơn.

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bình Luận (0)
Comment