Chương 288: Chỗ Ta Không Nuôi Người Rảnh Rỗi (1)
Chương 288: Chỗ Ta Không Nuôi Người Rảnh Rỗi (1)Chương 288: Chỗ Ta Không Nuôi Người Rảnh Rỗi (1)
Cố An Nhiên tiến lên phía trước, nàng phát hiện ba cửa động này cũng đã bị động tay, mỗi một cái đều nhìn như có dấu vết người đi qua, nếu không phải người luôn ở trong sơn cốc chắc chắn sẽ không phân biệt được thật giả, rất dễ dàng đi nhầm đường.
Đi nhầm đường, trong động có con dơi độc rất dễ dàng sẽ chết.
Trong cái động kia sẽ có cái gì?
Chẳng qua bây giờ Cố An Nhiên không có thời gian đi thăm dò, nếu có nhiều thời gian sẽ dẫn theo người đi tìm tòi.
"Các ngươi đi trước đi, cửa động này để lại cho ta, một lúc nữa ta sẽ trở về." Cố An Nhiên nhìn Đại Cường cùng Cốc lão nhân nói.
Cốc lão nhân nghi hoặc nói: "Còn có chuyện gì sao? Ta đi cùng ngươi."
Đại Cường lại lôi kéo Cốc lão nhân đi: "Lão gia tw ta cam cho ngươi gà nướng ngươi không ăn sao?"
Cốc lão nhân vừa nghe thấy gà nướng, lập tức liếm môi cũng không nghĩ sẽ đi giúp Cố An Nhiên.
Hắn xấu hổ cười: "An Nhiên nha đầu, vậy ngươi vội của ngươi, ta sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi."
Nói xong tung ta tung tăng đi theo sau Đại Cường.
Khi đi còn không quên chỉ vào một cơ quan bí mật trong động nói: “Cái kia là cơ quan, sau khi ngươi vào ấn tảng đá kia xuống thì cửa động sẽ đóng lại."
"Thời gian cấp bách, ta đều là nhặt đồ về làm, đợi sau này hoàn toàn an ổn ta sẽ lại làm cẩn thận hơn.”
Cố An Nhiên đi dọc theo sườn núi đá tới bên ngoài hang động, nàng thấy Cốc lão nhân ở bên ngoài nói làm cơ quan cửa đá này tuy rằng bất tiện chỉ có thể mở ra từ bên trong nhưng độ an toàn sẽ được nâng cao hơn.
Nếu là người bên trong không ra cửa thì người bên ngoài cũng chỉ có một cách là dùng sức để phá cửa.
Mà nàng nhìn độ dày của tảng đá này cũng phải cần thuốc nổ mới có thể làm vỡ được.
Sau khi đến được cửa động, chọn một nơi bằng phẳng, đầu tiên là lấy ra ba cái xe đẩy lớn sau đó từ trong không gian lấy ra hai ngàn cân lương thực, lại lấy tiếp bốn trăm cân thịt các loại cùng hai trăm cân đồ ăn, chất lên xe đẩy.
Một chiếc xe đẩy khác để đao kiếm cùng một ít công cụ xây dựng cần dùng, tỷ như rìu cưa các loại, nông cụ cũng có không ít chuyên để bọn họ dùng cho khai hoang, còn để một ít cây ngô cùng khoai lang.
Một chiếc xe đẩy cuối cùng để vải vóc, chăn bông, xiêm y còn có bông, vải dầu các loại gì đó.
Người bên ngoài có khoảng năm trăm ba mươi người, những lương thực này thật ra cũng không ăn được bao lâu.
Nàng không cần tốn nhiều sức đẩy ba chiếc xe đẩy ra ngoài, Ân Tuần cùng Văn Ngạn nhìn thấy có hơi líu lưỡi.
Hoá ra sức của nàng lại lớn như vậy sao?
Nhưng nơi nàng đi ra là cấm địa mà nàng đã phân định, bọn họ căn bản không dám đi qua hỗ trợ.
Cho đến khi Cố An Nhiên rời khỏi cấm địa mà nàng phân định hơi xa một chút, Văn Ngạn cùng Ân Tuần mới dẫn theo bọn lính đến hỗ trợ.
Nhìn vật tư trên xe đẩy tất cả mọi người đều âm am nuốt một ngụm nước miếng.
Cũng quá nhiều đồ vật rồi, năm nay người có thể tuỳ tiện lấy các loại đồ ăn lương thực vừa nhìn đã không phải là người bình thường.
Chắc bọn họ không phải là ôm được đùi chứ? Trên đời này thật sự có gia tộc lánh đời gì đó sao?
Khi thịnh thế hành tung bí ẩn cũng không xuất thế, khi loạn thế lại xuất hiện để cứu khổ cứu nan?
Chỉ bằng sức lực cô nương một mình kéo những thứ này vừa rồi không phải là người bình thường có thể làm được.
Còn có những con sói đi theo bên người nàng lớn hơn nhiều sói bình thường, quan trọng là nó rất lợi hail
Những người bọn họ đều hiểu biết quá ít.
Với suy nghĩ như vậy, Cố An Nhiên trong lòng bọn họ đã biến thành một đại nhân vật giống như tiên nữ.
Trong lòng cũng càng thêm tin phục nàng, dù sao bọn họ xem trong thoại bản các gia tộc lánh đời đều là rất lợi hại.