Chương 296: Cuối Cùng Cũng Có Được Một Căn Nhà Để Ở. (1)
Chương 296: Cuối Cùng Cũng Có Được Một Căn Nhà Để Ở. (1)Chương 296: Cuối Cùng Cũng Có Được Một Căn Nhà Để Ở. (1)
Tuy nhiên, bọn họ cũng không cảm thấy Chương Hữu Căn đã bị oan.
Người biết Chương Hữu Căn có thể đi vào cấm địa sợ hãi đến tè ra quần.
Ân Tuần cau mày: "Chủ nhân, người định xử lý người này thế nào? Hôm qua Chương Hữu Căn có nói với hắn việc đi vào cấm địa."
Cố An Nhiên khoát tay: "Việc này ngươi cứ tự mình giải quyết, cứ theo quân pháp mà làm."
Ân Tuần gật đầu hiểu rõ.
Trong quân đội nếu biết chuyện không báo sẽ chịu quân côn.
Hắn ta nhìn thẳng vào binh sĩ phụ trách hình phạt nói: "Kéo xuống, phạt mười quân côn!"
"Vâng, thưa tướng quân!" Sau đó, hai người kéo người bị Chương Hữu Căn liên lụy xuống.
Ân Tuần đưa ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn mọi người, rồi chỉ vào Chương Hữu Căn chết không nhắm mắt
"Sau này nếu còn có người tự tiện xâm phạm cấm địa, đây chính là kết cục."
"Vê phần tội biết chuyện không báo, chính các ngươi cũng đã nhìn thấy, sau này nhất định đừng đi nhầm đường!" Tất cả mọi người cúi đầu đồng ý.
Nhìn sự tình đã được giải quyết xong, Cố An Nhiên chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Ân Tuần nói: "Nếu có chuyện gì thì cứ bảo Văn Ngạn tìm ta, ta sẽ ra đây."
"Chỉ là nếu không phải chuyện liên quan đến cấm địa, ngươi có thể toàn quyền xử lý, không cần báo cho ta biết."
Ân Tuần nói với giọng cung kính: "Chủ nhân, thuộc hạ đã hiểu."
"Nhưng mà... thuộc hạ có chuyện muốn nói với chủ nhân." An Tuần nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
Cố An Nhiên liếc nhìn Ân Tuần, nói: "Có gì cứ nói thẳng đi."
"Binh sĩ do thuộc hạ cử đi điều tra dưới chân núi sáng nay đã trở về, bọn họ nói đã phát hiện một đám lưu dân không có nơi ở cố định. Có khoảng một trăm người, có thể đưa bọn họ lên núi không?”
"Có thể." Cố An Nhiên không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý, muốn xây thành trì phải cần có nhân lực.
"Không chỉ lưu dân, nếu có phú thương tìm kiếm sự che chở cũng có thể đưa lên núi." Cố An Nhiên bổ sung thêm.
"Nhưng chỉ có điều, chúng ta... có trận pháp ở bên ngoài trấn Kính Hồ. Khi dẫn người tiến vào, phải nhớ bịt mắt họ lại, đừng để họ biết cách phá giải trận pháp."
"Hơn nữa, khi bọn họ đến cần phải đi khai hoang, không thể ngồi ăn không. Khi thu hoạch cần giao ra hai phần lương thực nộp thuế."
"Trừ người ở đây ra, sau này những người tới đều phải nộp thuế"
An Tuần gật đầu vô cùng đồng tình: "Vâng, thưa chủ nhân... chỗ này của chúng ta đã lấy tên là trấn Kinh Hồ rồi sao?"
Cố An Nhiên mỉm cười: "Đương nhiên, khi có nhiều người tới đây, chúng ta sẽ đổi tên thành trấn Kính Hồ!"
An Tuần mỉm cười nói: "Thu thuế rất tốt, nộp hai phần lương thực thu hoạch được cũng rất thấp, chắc chăn bọn họ sẽ không phản đối."
Dù sao, thuế ở nước Đại Tuyên Quốc hầu hết đều là năm phần, cho dù hoàng đế có giảm thuế cũng là bồn phần.
Nếu muốn xây thành trì thì thuế là không thể thiếu, nếu không sẽ không thể duy trì hoạt động bình thường của một tòa thành, cũng không thể duy trì cuộc sống, ăn uống ngủ nghỉ đều phải nhờ vào thành chủ giải quyết.
Cố An Nhiên cảm thấy những lời An Tuần nói đều là những lời người khác không bao giờ nói
Dù sao, có lúc lòng người rất hẹp hòi, đây đều là những điều không thể nói ra. "Ngươi dẫn người tới, nếu có thể tuân thủ quy củ thì cứ để họ sống yên ổn ở trần Kinh Hồ. Nhưng nếu có người thích phá vỡ quy củ, ngươi cứ tự mình giải quyết."
"Còn có một chuyện, nhớ kỹ cố gắng dựng thôn làng gần bên bờ suối, trông trọt phải dùng nước suối." Cố An Nhiên giải thích cụ thể.
Sản lượng đất hoang rất thấp, nhưng nếu lãnh thổ của nàng muốn phát triển thì việc đầu tiên cần giải quyết chính là vấn đề lương thực.
Nàng đã nghĩ đến cách giải quyết nhưng tạm thời vẫn chưa thể thực hiện được.
An Tuần chắp tay nói: "Vâng, thưa chủ nhân, thuộc hạ hiểu rồi, xin người yên tâm."
Cố An Nhiên khoát tay, nhỏ giọng hỏi: "Bình thường ngươi thường sử dụng vũ khí gì?"