Chương 297: Cuối Cùng Cũng Có Được Một Căn Nhà Để Ở. (2)
Chương 297: Cuối Cùng Cũng Có Được Một Căn Nhà Để Ở. (2)Chương 297: Cuối Cùng Cũng Có Được Một Căn Nhà Để Ở. (2)
Ân Tuần nhất thời có chút không nghĩ ra, không biết tại sao chủ nhân đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này.
Nhưng hắn ta vẫn thành thật trả lời: "Trường kiếm!"
"Được! Ngươi đi làm việc đi!" Cố An Nhiên đáp lại, mang Ngân Dạ trở về thung lũng.
Bảy tám ngày sau, Cố An Nhiên rốt cục cũng được toại nguyện dọn vào ở trong căn nhà gỗ xây dựng kiểu biệt thự.
Việc đầu tiên nàng làm khi chuyển vào căn nhà gỗ là rải hạt giống hoàng mộc hương xung quanh nhà.
Nàng đã có một căn nhà gỗ cho riêng mình, mà Lý Kim Quang còn cố ý phân phó người xây dựng căn nhà của nàng lớn hơn một chút.
Nhà của Vương Ngọc Liên, Đại Bảo và Điềm Nha ở ngay cạnh nhà nàng, bình thường cũng rất thuận tiện.
Trong nhà đã chuẩn bị sẵn mấy cái giường, bàn ghế đơn giản, mặc dù nhìn vẫn rất đơn sơ nhưng so với sống trong lầu vải vẫn tốt hơn rất nhiều.
Sau khi chuyển vào nhà gỗ, Lý Kim Quang tập hợp mọi người, chia số lương thực còn lại theo đầu người.
Trong sổ sách còn dư lại hơn năm trăm lạng bạc, cũng dựa theo đầu người mà chia cho các nhà.
Cố An Nhiên cũng được một phần bạc, nàng đưa toàn bộ cho Vương Ngọc Liên.
Mặc dù đất hoang đã được khai hoang nhưng muốn được mùa bội thu thì vẫn phải cày xới lại thật kỹ.
Bây giờ không có trâu cày nên mọi người chỉ có thể tự mình đi cày, vừa vất vả vừa chậm chạp.
Cố An Nhiên tính toán một chút, chờ đến ban đêm, từ trên đồng cỏ trong không gian lấy ra mười mấy con trâu cày.
Sau đó, nàng dùng ngón trỏ gõ vào cửa sổ nhà Đại Cường.
Không lâu sau, Đại Cường bước ra với đôi mắt ngái ngủ, hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Ai vậy? Thất đức quá, đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn đi đập cửa sổ nhà người khác"
Hắn ta mở mắt ra, nhìn thấy kia mười mấy con trâu cày, quả thực còn mừng hơn nhìn thấy mẫu thân.
"Ôi! Trời ơi! Đây là trâu rừng xuống núi sao?"
Đại Cường suýt nữa cảm động rơi nước mắt...
Phải biết mấy hôm nay hắn ta gần như mệt mỏi đến kiệt sức, bởi vì hắn ta và Nhị Cường đều rất khỏe mạnh, nhìn mấy lão nhân không cày nổi rất đáng thương. .
Hắn ta và Nhị Cường nhịn vậy không thể chịu được, bọn họ phải đi làm trâu làm ngựa.
Có những con trâu này, hai huynh đệ bọn họ cũng không cần mệt mỏi đến kiệt sức như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, Đại Cường thành kính cúi đầu vái trời một cái!
"Ông trời ơi! Ông thực sự là phụ thân của tal Tạ ơn! Tạ ơn! Đại Cường ta cám ơn ông!”
Cốế An Nhiên núp trong bóng tối thấy Đại Cường đang cúi đầu lạy trời, không khỏi bóp bóp thái dương, suýt bật cười trở vê nhà mình.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong thung lũng Kính Hồ đều biết Đại Cường không biết từ đâu đã bắt được một đàn "trâu rừng”.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không còn ngạc nhiên khi Đại Cường lại có vận may như vậy.
Dù sao trước đây chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra với Đại Cường rất nhiều lần rồi.
Có mấy con trâu giúp sức, tốc độ khai hoang trong thung lũng nhanh chưa từng có, rất nhiều người đã rảnh tay để đi ủ phân.
Loại "phân bón" này được sản xuất bởi thôn dân sống ở thung lũng. Ngay ngày đầu tiên chuyển đến, Lý Kim Quang đã nghĩ đến vấn đề này, sau khi hỏi ý kiến Cố An Nhiên, ông ấy đã xây dựng một hầm chất thải rất lớn theo yêu cầu của nàng, bây giờ đã đến lúc dùng tới.
Chỉ là đất quá nhiều nên không đủ phân bón.
Trong lúc nghỉ ngơi, Lý Kim Quang đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài thung lũng, có chút không cam lòng nói: "Chúng ta ở chỗ thung lũng đó cũng được một thời gian, có hai hố phân ở đó... thật đáng tiếc."
"Ôi! Nếu có thể chở tới đây thì tốt biết mấy, vụ thu hoạch năm sau có thể sẽ tốt hơn một chút."
Đại Cường đang ngồi bên cạnh Lý Kim Quang, vừa nghe thấy ông ấy có suy nghĩ đáng sợ như vậy, vội vàng khoát tay nói: "Thôn trưởng thúc thúc, thứ đó cũng không phải đồ may mắn gì! Ông đừng suy nghĩ nhiều. Cùng lắm nói mọi người cố gắng một chút, sau này sẽ tốt thôi."