Chương 299: Cải Tạo Nguồn Nước (2)
Chương 299: Cải Tạo Nguồn Nước (2)Chương 299: Cải Tạo Nguồn Nước (2)
Hơn nữa, tất cả mọi người đều uống nước suối, cũng có thể cường thân kiện thể, cải thiện thể trạng của bọn họ.
Khi đi từ chân núi trở về, nàng nhìn thấy đám người Ân Tuần dẫn theo hơn một trăm người đi về phía ngọn núi.
Mặc dù trông bọn họ có vẻ hơi rách rưới nhưng lương thực trong tay vẫn còn khá nhiều.
Những người này có lẽ trốn đi ngay giữa chiến loạn, nên một số người vẫn có chút tài vật.
Đôi mắt của những người này đều được che bằng tấm vải đen, lúc này tất cả đều không nói một lời.
An Tuần có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Cố An Nhiên ở dưới chân núi: "Chủ nhân, hôm nay sao người lại ra ngoài?"
"Có việc phải làm.” Cố An Nhiên trầm giọng đáp.
Ân Tuần nói: "Ta đem mấy người bọn họ trở về, địa điểm cũng đã chọn rồi, một nơi cách không xa nơi chúng ta đang ở, nhưng ta cũng đã chỉ định địa bàn cho bọn họ, không thể tùy ý đi đến nơi chúng ta ở"
Bởi nếu những người này tùy ý đi lại nơi bọn họ sinh sống, nguy cơ bại lộ khu vực cấm địa sẽ càng lớn hơn. Có thêm lớp kiểm soát này thì khu vực cấm có thể an toàn hơn.
Về phần sau này có những người mới đến, sống ở những nơi khác nhau bên ngoài, bọn họ có thể giao tiếp thoải mái không hạn chế.
Cố An Nhiên gật đầu:"Được, cách này rất tốt."
An Tuần dẫn mọi người đến địa điểm đã chọn, ra lệnh cho binh sĩ dưới quyền gỡ bỏ tấm vải khỏi mắt.
Hắn ta nói với vẻ mặt trang trọng: "Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ sống ở đây. Các ngươi có thể chặt gỗ trên mảnh đất này để xây nhà."
"Lát nữa ta sẽ cho người mang công cụ khai hoang đến cho các ngươi."
Ân Tuần vừa mới nói xong, có mấy lão thái thái lớn tuổi nói: "Tại sao chúng ta còn cần phải tự mình khai hoang? Các ngươi không phải là binh sĩ sao?"
"Triều đình không phải đã cấp lương thực cứu trợ thiên tai cho các ngươi sao? Tại sao chúng ta còn cần phải khai khẩn đất hoang, tự mình trồng trọt chứ?"
Còn có mấy người, mặc dù không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm là có thể thấy rõ trong lòng bọn họ đồng ý với ý kiến của lão thái thái.
Cố An Nhiên biết nhất định sẽ có những người như Vậy. Tuy nhiên, An Tuần nhất thời bị câu hỏi của lão thái thái kia cắt ngang, không lên tiếng.
Càng như vậy, lão thái thái kia càng mạnh miệng, hùng hùng hổ hổ chửi bới: "Không phải các ngươi đã tham ô lương thực cứu trợ, sau đó bắt chúng ta đi khai khẩn đất hoang, các ngươi đúng là lòng dạ hiểm độc."
Nói xong, bà ta ngã xuống đất, hai tay vỗ vỗ lên mặt đất, bắt đầu khóc lóc om sòm.
Sắc mặt Cố An Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ngươi cũng có thể lựa chọn tiếp tục chạy nạn, xem ngươi có thể thoát được bao nhiêu lần trước mũi kiếm của người Khương."
"Hơn nữa binh sĩ ở đây không phải quân đội nước Đại Tuyên, triều đình mà các ngươi tâm tâm niệm niệm cũng không phát chẩn lương thực cứu trợ cho các ngươi.'
" Nếu các ngươi tiếp nhận sự che chở của tai thì phải làm việc theo yêu cầu của ta, nếu không ta lập tức cho người đưa các ngươi trở về chỗ cũ."
Cố An Nhiên hiếm khi nói lời gay gắt, bởi vì khí tức của nàng rất mạnh mẽ, khiến mọi người đều vô thức rụt cổ lại.
Người dẫn đầu trong số hơn một trăm người kia, nhìn bộ dạng vô cùng khôn khéo. .
Hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua một nơi an toàn để sống cuộc sống chạy nạn bôn ba không biết ngày đêm.
Cho nên, hắn ta đi lên trước một bước, cung kính nhìn Cố An Nhiên nói: "Chúng ta nguyện ý ở lại, nghe theo sắp xếp của ngươi."
Nói xong, hắn ta nhìn về phía những người phía sau, nói: "Những người nguyện ý ở lại trong rừng thì đứng ở phía sau ta."
"Vê phần những người không muốn phục tùng mệnh lệnh, vậy chúng ta xin từ biệt, để các vị binh gia này hộ tống các ngươi rời khỏi rừng đi."
Khi hắn ta nói lời này, hơn một trăm người ở phía sau lập tức im lặng.