Chương 300: Xây Dựng Một Tiểu Thôn. (1)
Chương 300: Xây Dựng Một Tiểu Thôn. (1)Chương 300: Xây Dựng Một Tiểu Thôn. (1)
Bọn họ cũng không phải thực sự muốn rời đi, ai lại không muốn sống những ngày tháng yên bình, lại đi sống cuộc sống chạy nạn nguy hiểm chứ?
Bọn họ làm như vậy chẳng qua chỉ để bản thân có thêm chút lợi ích, được làm ít việc hơn.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố An Nhiên nhìn lướt qua bọn họ: "Các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hôm nay còn có thể đổi ý, để người của ta đưa các ngươi xuống núi."
"Nhưng sau này, nếu các ngươi lại đổi ý, sẽ chỉ có cái chết."
Nàng nói những lời này, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Nếu hôm nay có người đến đây lại đổi ý, nàng có thể bỏ qua, bởi vì bọn họ mới vào trong rừng, còn chưa hiểu biết gì.
Nhưng sau khi đã quen thuộc trong khu rừng này, nếu lại muốn đổi ý, nàng sẽ phải cân nhắc rất nhiều vấn đề.
Vì sự an toàn của mọi người ở đây, khả năng cao là không thể tùy tiện thả người ra ngoài.
Có người thấy Cố An Nhiên nói năng, hành động thô bạo, không hề có chút thương xót, lúc này đã giơ tay biểu thị bản thân không muốn ở lại đây. Bởi vì có người dẫn đầu, có mấy người không chắc chắn lắm cũng di theo người kia, bày tỏ họ muốn xuống núi.
Cố An Nhiên nhìn Ân Tuần nói: "Bit mắt bọn họ lại, phái người đưa xuống núi."
"Vâng." Ân Tuần cung kính đáp lại.
Lập tức, hắn ta sắp xếp mấy binh sĩ đưa những người không muốn ở lại trên núi đi.
Cũng sắp xếp một số người đi phân chia lãnh thổ cho những người mới đến, nói những điều cần chú ý khi sống ở đây.
Điều này chủ yếu là để phòng ngừa những người này chạm vào cạm bẫy và cơ quan trong rừng.
Tiểu thôn đầu tiên ngoài trấn Kinh Hồ cứ như vậy mà ổn định, nhà của bọn họ được xây dựng cách lãnh thổ của Ân Tuần không xa.
Bị ngăn cách bởi một khu rừng rậm rạp, cũng được xây dựng bên cạnh một dòng suối.
Hơn nửa tháng sau, mười mấy ngôi nhà gỗ đã được dựng lên, rất nhiều bãi đất hoang đã được khai khẩn.
Quan trọng nhất là bọn họ còn được chia cho hai con trâu, một đực và một cái, chuyên dùng để khai khẩn đất hoang.
Mấy con trâu này là từ trong thung lũng Kinh Hồ chia ra. Đám người An Tuần được chia bốn con, số còn lại do người trong thung lũng Kinh Hồ nuôi dưỡng.
Bắp ngô và khoai lang cũng được chia cho những người ở bên ngoài.
Lúc này, không chỉ đám người bên trong thung lũng Kinh Hồ đang khí thế ngất trời tiến hành cày bừa vụ xuân, mà bên ngoài cũng như vậy.
Đám lưu dân ở lại trong rừng lúc này vừa làm việc vừa cảm khái: "Cũng may chúng ta không bị bộ dạng nghiêm nghị của cô nương đó dọa cho sợ hãi."
"Bây giờ có thể sống thoải mái, lương thực cũng có, nhà ở cũng có, thỉnh thoảng còn có thể vào núi săn chút thịt rừng."
"Quan trọng nhất là được sống yên ổn, chúng ta sẽ không bao giờ phải nhìn bộ mặt ghê tởm của đám người Khương nữa."
Có người bên cạnh vừa chôn khoai lang vừa nói: "Còn không phải sao? Lúc đó đám người kia làm loạn muốn đi ra ngoài, đúng là mất trí rồi."
"Không biết bây giờ bọn họ ở bên ngoài sẽ sống cuộc sống thế nào nữa!"
Người kia lắc đầu nói: "Thôi đi, bên ngoài đã loạn thành thế nào rồi, bọn họ sống được hay không đã là một vấn đề."
"Nhưng mà bọn họ rời đi cũng tốt, dù sao trên đường đi chính là bọn họ gây nhiều rắc rối nhất, vừa lười vừa gian trái"...
Bởi vì trong thung lũng cần một số đồ dùng thường ngày nên Cố An Nhiên, Đại Cường và Nhị Cường đã mang theo xe rết định đi đến thành Mặc An một chuyến.
An Tuần thấy bọn họ đi ra, đích thân dẫn theo mười mấy hai mươi binh sĩ đi theo nàng.
"Chủ nhân, bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn, ba người các ngươi đơn độc ra ngoài, ta không yên lòng."
Cố An Nhiên nhẹ giọng nói: "Người Khương không phải không dám đánh thành Mặc An sao?"
Tin tức này, nàng mới biết cách đây vài ngày, bởi vì dị năng khống chế tinh thân của Dạ Tu Mặc, đám người Khương có ý đồ tấn công thành Mặc An đều quay sang tự tàn sát lẫn nhau, hoàn toàn không đến lượt binh lính của thành Mặc An ra tay .