Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 301 - Chương 301: Xây Dựng Một Tiểu Thôn. (2)

Chương 301: Xây Dựng Một Tiểu Thôn. (2) Chương 301: Xây Dựng Một Tiểu Thôn. (2)Chương 301: Xây Dựng Một Tiểu Thôn. (2)

Mới đầu, còn có người Khương không tin ma quỷ, muốn xông lên thử sức.

Nhưng mỗi một lớp người có ý định đánh thành Mặc An, cuối cùng đều là tự giết chết lẫn nhau, có đến mà không có về.

Vì vậy, thành Mặc An bị người Khương coi là nơi tà địa, không còn có ý định tấn công tòa thành kia nữa.

Kết quả là thành Mặc An đã trở thành một nơi an toàn tuyệt đối, càng ngày càng có nhiều người muốn tìm kiếm sự che chở ở thành Mặc An.

Người Khương không dám đến gần thành Mặc An, nhưng bọn họ lại mai phục ở các giao lộ vào thành Mặc An, ý đồ tàn sát bách tính nước Đại Tuyên.

Bách tính nước Đại Tuyên cũng biết ý đồ của đám người Khương này nên đều đi theo đường núi, tình nguyện trèo đèo lội suối để không phải gặp đám người này.

"Trên đường không an toàn." Ân Tuần mím môi nói.

Cố An Nhiên cũng không có nhiều lời, chấp nhận để Ân Tuần mang theo thân binh đi theo phía sau mình. . Bọn họ vừa mới ra khỏi trận pháp trong rừng, đi được năm dặm theo hướng thành Mặc An, đã nghe thấy tiếng vó ngựa cách đó không xa.

An Tuần cẩn thận nghe ngóng, nói với Cố An Nhiên: "Chủ nhân, bên kia có khoảng hai trăm người, mấy người chúng ta đối phó bọn họ có chút khó khăn, hay là chúng ta tránh bọn họ một chút."

Có lẽ bởi vì đã lâu Cố An Nhiên không thể hiện thực lực trước mặt Ân Tuần, hắn ta đã xem nàng thành một tiểu cô nương rồi.

"Đi." Đám người tìm một chỗ ẩn nấp.

Cố An Nhiên cũng không phải sợ đám người Khương này, nhưng nếu nàng giết hết bọn họ, xử lý thi thể cũng phải mất một thời gian.

Nếu thi thể không được xử lý cẩn thận sẽ dễ gây ra bệnh dịch, nơi này gần với lãnh thổ của nàng, nàng không muốn xảy ra chuyện như vậy.

Khi đám người Khương kia đến gần, Đại Cường đang nghịch kính viễn vọng nói: "An Nhiên cô nương, bọn họ hình như là quân Khương chuyên vận chuyển lương thảo."

Trên mặt Cố An Nhiên không có biểu cảm gì, không nói một lời nào, ở trước mặt tất cả mọi người nhổ lên một cây đại thụ. .

An Tuần và đám binh lính phía sau kinh ngạc há hốc miệng!

Sức mạnh của cô nương này... mạnh đến thế sao?

Cố An Nhiên cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, quăng mạnh cây đại thụ xuống đường, chặn kín con đường trước mặt.

Làm xong việc này, Cố An Nhiên lấy khăn tay ra, chậm rãi lau vết bùn đất trên tay.

"Lương thực kia là của ta."

Đại Cường và Nhị Cường gật đầu như giã tỏi: "An Nhiên cô nương, chúng ta đã hiểu. Ngươi đã nói là của ngươi thì chắc chắn sẽ là của ngươi"

Sau đó bọn họ nhẹ nhàng di chuyển bốn tảng đá lớn, chỉ đợi đám người Khương đến.

An Tuần cũng ra lệnh cho đám binh sĩ của mình lên kế hoạch.

Tiếng vó ngựa của đám người Khương dần tiến lại gần, rất nhanh bọn họ đã xuất hiện trong tâm mắt của đám người Cố An Nhiên.

Bởi vì con đường đã bị cây lớn chặn lại nên đội vận chuyển lương thảo của người Khương phải dừng lại, cảnh giác quan sát xung quanh.

Cố An Nhiên hạ giọng nói vào tai Nhị Cường: "Ta dự định bắt rùa trong hũ."

Nhị Cường hiểu rõ gật đầu: "Ta hiểu rồi An Nhiên cô nương, ta sẽ đi làm ngay."

Nói xong, hắn ta di chuyển một tảng đá lớn, định đi đến cuối đội ngũ đám người Khương.

Đại Cường có chút không hiểu hỏi: "Cái gì mà bắt rùa?"

Tại sao An Nhiên cô nương không nói gì, Nhị Cường lại hiểu hết như vậy?

Hắn ta có chút ảo não gãi gãi trán bực bội.

Nhị Cường bất lực nói: "Ca ca, ngươi cứ đợi ở đây, cứ làm những gì An Nhiên cô nương nói là được."

Nói xong, Nhị Cường đi dọc theo sườn đồi, dùng cỏ dại che đi thân hình, đi hướng về phía cuối đội ngũ đám người Khương.

"Âm ầm!" mấy tiếng, cách đó không xa vang lên tiếng đá lăn, Nhị Cường đã chặn đứng đường rút lui của đám người Khương.

Cố An Nhiên liếc nhìn tảng đá lớn trong tay Đại Cường, nói: "Ngươi có thể lăn hòn đá xuống."
Bình Luận (0)
Comment