Chương 303: Nhóm Ba Người Thổ Phi. (2)
Chương 303: Nhóm Ba Người Thổ Phi. (2)Chương 303: Nhóm Ba Người Thổ Phi. (2)
Nguyên nhân quan trọng hơn là Cố An Nhiên không có việc gì sẽ đưa cho hai huynh đệ này mấy bình nước không pha loãng, cho nên bọn họ mới có thể khoẻ như vậy.
Sau khi ba người bọn họ làm xong những việc này, phần lớn trong số hơn hai trăm người Khương đã bị chôn vùi trong bùn đất trên sườn đồi.
Một ít cá lọt lưới đã bị đám người Ân Tuần giết sạch.
Quan trọng là lúc này gân ba trăm con ngựa đều khoẻ mạnh, không chút tổn hại đúng trên đường núi.
Vốn dĩ bọn chúng đang hoảng loạn, quay cuồng xung quanh như ruồi mất đầu, nhưng Ngân Dạ đã tru lên một tiếng.
Áp lực mạnh mẽ của Lang Vương khiến bọn chúng nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ đám người Khương này, Ân Tuần đứng bên cạnh Cố An Nhiên, chắp tay cung kính hỏi: "Chủ nhân, đám người Khương này nên xử lý thế nào?"
"Có nên đốt xác bọn họ không?" An Tuần sợ có dịch bệnh, cho nên có chút lo lắng. Đại Cường tỏ ra rất hiểu biết, vỗ nhẹ vai Ân Tuần: "Tiểu tử, ta nói ngươi cái này, ngươi còn không hiểu ý An Nhiên cô nương."
Cố An Nhiên có chút mờ mit liếc nhìn Đại Cường, nàng có linh cảm, Đại Cường có lẽ sẽ lại nói ra điều gì đó rất kỳ quái.
Nhưng nàng hoàn toàn không kịp ngăn cản, Đại Cường đã tiếp tục luyên thuyên.
"Trực tiếp đốt thì thật đáng tiếc, trước đây khi giết người Khương, chúng ta đều sẽ lột sạch mọi thứ trên người họ."
"Lấy hết vũ khí, bội đao, tiền bạc, thậm chí ngươi xem trên người bọn họ có khôi giáp thì cũng lột sạch, lấy vê cải tiến một chút, chúng ta có thể biến nó thành áo giáp của mình."
Ân Tuần có chút sửng sốt, vì tình cảnh cướp lương thực của người ta thì cũng thôi đi, đây chính là đã giết người còn cướp sạch, đến y phục cũng không để lại sao?
Hắn ta hiện tại rất nghi hoặc, trước kia chủ nhân và hai người này đã làm những?
Không phải là làm thổ phỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo chứ?
Cố An Nhiên nhịn không được phản bác: "Ta cướp quần áo của đám người Khương lúc nào?"
Nàng cảm thấy mình vẫn phải giữ gìn một chút hình tượng trước mặt đám người Ân Tuần. Đại Cường gãi gãi sau đầu cười nói: 'Hắc hắc hắc hắc! Trước đây chưa từng làm vậy, nhưng bây giờ thì có thể làm được. Chủ yếu là do Cốc lão nhân cần sắt, mà sắt này khó kiếm được. Ta mới nghĩ đến không phải tất cả áo giáp đều làm bằng sắt sao?"
Cố An Nhiên im lặng một lúc: "Vậy thì lột đi."
Được rồi, nàng chỉ là muốn ủng hộ Cốc lão nhân, tuyệt đối không phải vì bất cứ điều gì khác.
"Được!" Đại Cường mỉm cười đồng ý.
Sau đó hắn ta vẫy tay về phía Ân Tuần nói: "Huynh đệ, dẫn người của ngươi đi giúp một tay, đào đám người Khương đó ra."
"Ôi, chỉ lo đánh đấm cho sướng tay, không cân nhắc những vấn đề sau đó."
Ân Tuần ra lệnh cho một số binh sĩ của mình để mắt đến những con ngựa, không cho bọn chúng chạy mất, những người còn lại đi giúp Đại Cường đào đám người Khương ra.
Cố An Nhiên đưa mắt đảo qua số lương thực ở bên kia, nhỏ giọng hỏi Chương Xa: "Ân Tuần nói trước đây ngươi phụ trách quân nhu, ngươi ước tính số lương thực này khoảng được bao nhiêu cân?"
Chương Xa tiến lên phía trước một bước, đứng vững ở bên cạnh Cố An Nhiên, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình lập tức ước tính ra.
"Khoảng chừng hai vạn cân." Chương Xa tỏ ra khá chắc chắn. "Được rồi, ta sẽ lấy một nửa số lương thực này, nửa còn lại cất vào nhà kho của các ngươi. Về việc phân chia như thế nào, các ngươi có thể tự mình quyết định." Cố An Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Chương Xa, bình tĩnh nói.
Bởi vì đám người Ân Tuần chưa bao giờ bởi vì lương thực sung túc mà lãng phí, cho nên Cố An Nhiên cảm thấy rất yên tâm về bọn họ.
Hơn nữa, có số lương thực này, trấn Kính Hồ của nàng có thể tiếp nhận nhiều người hơn, việc xây dựng trấn Kính Hồ sẽ có thể càng nhanh hơn.