Chương 304: Lại Có Cơ Hội Phát Tài Sao? (1)
Chương 304: Lại Có Cơ Hội Phát Tài Sao? (1)Chương 304: Lại Có Cơ Hội Phát Tài Sao? (1)
Chỉ dựa vào mấy trăm người hiện tại, công việc xây dựng tường thành không biết sẽ kéo dài đến ngày tháng năm nào.
Đợi hai khắc sau, tất cả mọi thứ đều bị đám người Đại Cường kéo xuống.
Đại Cường gói hết những món đồ có giá trị vào một cái túi, đưa tới trước mặt Cố An Nhiên, Cố An Nhiên đưa tay nhận lấy.
Ân Tuần hỏi: "Chủ nhân, những thi thể này xử lý thế nào?"
Cố An Nhiên nhìn bốn phía chung quanh, suy nghĩ một lúc rồi chỉ về phía vách đá cách đó năm mươi trượng.
"Đẩy xe chở lương thảo tới đó, làm như xảy ra tai nạn ngoài ý muốn rồi dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Về phần thi thể, các ngươi cứ đem đến nơi thích hợp thiêu huỷ đi là được." Cố An Nhiên sắp xếp mọi thứ hết sức trật tự.
Dù sao vách núi phía trước sâu không thấy đáy, còn có tiếng nước chảy yếu ớt, mặc dù số lương thực này rất nhiều nhưng người Khương cũng sẽ không có hy vọng gì nữa.
Khi lương thực gặp nước đều có thể bị cuốn trôi. Hơn nữa phía dưới là vách núi, muốn đi xuống cũng là một vấn đề rất lớn, đám người Khương này đi trong rừng còn không linh hoạt, huống chỉ là leo núi.
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu." Ân Tuần hiểu rõ ý định của Cố An Nhiên.
Trong lòng Nhị Cường cũng hiểu rất rõ, chỉ có Đại Cường là nói: "Không phải chứ, sao ta lại cảm thấy các ngươi nói chuyện dùng ám hiệu, bày trò bí hiểm gì vậy?"
"Có phải là có ám hiệu không nói cho ta, kỳ thị ta không?"
Nhị Cường mặt mũi tràn đầy bất lực, thở dài một hơi: "Đại ca, không phải mọi người kỳ thị ngươi. An Nhiên cô nương muốn nơi này giống như là một tai nạn ngoài ý muốn, là muốn lỡ như sau này đám người Khương kia vẫn vận chuyển lương thực qua đây, chúng ta vẫn có thể cướp được."
Al Hoá ra là vậy.' Đại Cường bộ dạng giống như bừng tỉnh đại ngộ.
Cố An Nhiên bật cười, lập tức nhìn về phía Ân Tuần nói: "Để hai người ở lại đây nằm vùng, xem bọn họ có thường xuyên vận chuyển lương thực qua đây không. Nếu là có đồ tốt, một người trở về báo tin, một người đi theo đám người Khương này, đánh dấu lại."
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu" Ân Tuần cung kính trả lời.
Tuy nhiên, hành vi của Cố An Nhiên khiến Ân Tuần càng cảm thấy nàng chắc chăn là lục lâm hảo hán, trước khi người Khương đánh tới, nàng chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Sau khi phân phó với Ân Tuần xong, Cố An Nhiên đi đến trước mặt Nhị Cường nói: "Lương thực này ước chừng hai vạn cân. Đến lúc đó hai người các ngươi lấy một vạn cân, cất vào nhà kho trong thung lũng."
"Vâng, An Nhiên cô nương cứ yên tâm." Nhị Cường ra vẻ rất đáng tin cậy.
Về phần Đại Cường, Cố An Nhiên cũng không muốn nói nhiều: "Ngươi đi theo Nhị Cường, hoàn thành việc ta đã dặn dò, ta đi thành Mặc An mua một vài thứ."
Đại Cường ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta hiểu rồi."
Sau khi đã phân phó mọi chuyện xong, Cố An Nhiên không còn quan tâm đến việc những người Khương này bị lột sạch xong sẽ bị xử lý như thế nào, cưỡi lên Ngân Dạ biến mất như một cơn gió trước mặt mọi người.
An Tuần lại lâm vào mâu thuẫn, dù sao lục lâm hảo hán bình thường cũng không thể có được một con sói như vậy.
Cho nên, nhiều khả năng chủ nhân xuất thân từ một gia tộc mai danh an tích, chẳng qua là có chút... không câu ne tiểu tiết thôi.
Khi đến gần thành Mặc An, Cố An Nhiên giảm tốc độ lại.
Thậm chí nàng còn thu Ngân Dạ vào không gian, đổi một con ngựa bình thường để cưỡi.
Dần dần có nhiều người đi tới, còn có một nam nhân mập mạp mặc quần áo hoa lệ, nhìn qua rất buồn rầu.
"Chao ôi! Ngươi nói chúng ta rốt cục nên đến thành Mặc An, hay đến lãnh địa của hoàng đế?"
Một người phụ nhân mặc trang phục lộng lẫy không kém nói: "Chúng ta đi thành Mặc An có thể sống yên ổn một thời gian, nhưng người thành chủ kia không có quyền thay đổi hộ tịch của chúng ta. Chúng ta vẫn là thương tịch, nhi tử của chúng ta lại đọc sách giỏi như vậy lại không thể tham gia khoa cử."