Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305: Lại Có Cơ Hội Phát Tài Sao? (2)

Chương 305: Lại Có Cơ Hội Phát Tài Sao? (2) Chương 305: Lại Có Cơ Hội Phát Tài Sao? (2)Chương 305: Lại Có Cơ Hội Phát Tài Sao? (2)

"Đến lãnh thổ của Bệ hạ đi, nếu có thể đoạt một chức quan, thoát thương tịch, thì nhi tử của chúng ta mới có hy vọng!”

Nam nhân mập nói: "Ngươi nói cũng có lý, mà tất cả quân đội tinh nhuệ của nước Đại Tuyên chúng ta đều đang bảo vệ Tuyên Thành. Bây giờ chỗ ấy cũng an toàn, hơn nữa còn là phía Đông, địa khí rất tốt."

Người phụ nhân nói: "Vậy ngươi còn thất thần ở đó làm gì? Chúng ta mau đến Tuyên Thành đi, chúng ta có nhiều tiền như vậy, muốn mua một chức quan cũng không khó.”

Nam nhân mập trợn mắt nhìn thê tử một cái: "Ngươi cảm thấy Hoàng đế là người thiếu tiền sao?"

Theo hắn ta biết, mặc dù bây giờ nước Đại Tuyên đã chia thành từng mảnh nhỏ, nhưng tiêu chuẩn sống của mấy người hoàng tộc đó vẫn không hề giảm xuống.

Bọn họ có thể mua để mắt đến số tiền ít ỏi của mình sao? Mặc dù lúc trước hắn ta là một phú gia một phương nhưng vẫn chưa đủ để hoàng tộc để mắt tới!

Phụ nhân thở dài nói: "Ta nghe nói Hoàng đế bệ hạ thích đồ vật làm bằng lưu ly, đáng tiếc là chúng ta không có."

Nam nhân mập cũng thở dài theo: "Còn không phải sao? Món đồ kia có tiền mà không mua được."

Đôi tai thính nhạy của Cố An Nhiên nghe được, nàng siết chặt dây cương ngựa.

Nàng cảm thấy cơ hội kiếm tiền đã đến,

Nàng xoay người xuống ngựa, dùng ngón cái và ngón trỏ vẽ một nụ cười tiêu chuẩn trên khóe môi, khiến mình trông dễ gần hơn một chút.

Sau đó nàng quay người đi tới trước mặt mập mạp, hạ giọng nói: "Các ngươi muốn mua đồ làm bằng lưu ly phải không?"

Nam nhân mập nhìn thấy Cố An Nhiên có ngựa, ăn mặc cũng rất chỉnh te, trên người còn có đeo đồ trang sức, có lẽ là xuất thân từ một gia đình giàu có.

Hắn ta cũng hạ giọng hỏi: "Ngươi có đồ dùng lưu ly có thể bán cho ta sao?"

Cố An Nhiên gật đầu chắc chắn: "Ta có chén dạ quang lưu ly. Hay là chúng ta không đến một nơi vắng người, ta cho ngươi xem."

"Chén dạ quang lưu ly sao?” Trân mặt nam nhân mập có chút kinh ngạc.

Dù sao dù là chén lưu ly hay chén dạ quang đều rất hiếm có, còn là chén dạ quang lưu ly chẳng phải là một báu vật quý hiếm trên thế gian sao?

Phụ nhân sợ nam nhân mập bị lừa nên sai người hầu trông coi đồ đạc rồi cũng đi theo sau.

“Ta đi xem cùng các ngươi."

Cố An Nhiên đồng ý.

Khi đến nơi, Cố An Nhiên lấy ra một cái chén màu lam nhạt trong suốt từ trong túi vải đay ra.

Nam nhân mập nhìn trợn to cả hai mắt lên.

Lúc trước hắn ta từng may mắn thấy qua một lần cái chén lưu ly trong suốt ở phủ đệ của một vị đại nhân.

Còn lâu mới đẹp mắt tinh xảo bằng cái này.

Nam nhân mập thận trọng nhìn Cố An Nhiên: "Có thể cho ta xem cái này một chút được không?”

"Được." Cố An Nhiên vui vẻ đồng ý, đưa tay cầm cái chén màu lam nhạt trong suốt, thản nhiên đưa cho nam nhân mập.

Nam nhân mập nhíu mày, ánh mắt như đang trách cứ Cố An Nhiên đối xử với bảo vật quá mức tùy tiện.

Hắn ta cung kính cam cái chén màu lam nhạt trong suốt bằng cả hai tay, nhìn từ trong ra ngoài một lượt.

"Chén lưu ly dạ quang này, bên trên vậy mà còn có mấy ngôi sao, đẹp như bầu trời đêm vậy." Thê tử của nam nhân mập cũng nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, tấm tắc kinh ngạc.

Bà ta cảm thấy nếu phu quân mình mua được cái chén dạ quang lưu ly này, nhất định có thể lấy lòng hoàng đế, có được một chức quan ở Huyền Thành, khi đó quan lộ của nhi tử bà sẽ rất sáng sủa.

Nam nhân mập vẫn tỉnh táo hỏi: "Cô nương, chén lưu ly này đẹp quá, nhưng sao ngươi lại gọi là cốc chén dạ quang?”

Dù sao chén lưu ly đã là rất đắt, chén dạ quang cũng rất đắt, kết hợp cả hai lại với nhau, vậy thì càng đắt.

Giống như một trò ảo thuật, Cố An Nhiên từ trong túi vải đay lấy ra một tấm vải đen, chọn một nơi có cây cối che phủ, dùng tấm vải đen che cái chén lưu ly dạ quang lại.
Bình Luận (0)
Comment