Chương 306: Hai Rương Vàng (1)
Chương 306: Hai Rương Vàng (1)Chương 306: Hai Rương Vàng (1)
"Bây giờ ngươi lại đây nhìn xem, nó có xứng đáng được gọi chén dạ quang không. Cố An Nhiên vẻ mặt bình tĩnh nói.
Nhưng nam nhân mập đã nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cái chén dạ quang dưới tấm vải đen, kinh ngạc không ngậm miệng được!
Đây là người thợ lành nghề nào mới có thể làm ra một cái chén như vậy?
Bên thành chén màu xanh nhạt đầy những ngôi sao nhỏ, giờ phút này đều lấp lánh trong bóng tối, cực kỳ đẹp mắt!
Hắn ta cố gắng để tâm trạng mình bình tĩnh lại, nói năng có chút lộn xộn: "Cô nương, cái này... Ta mua cái chén lưu ly dạ quang này, ngươi muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng bán cho ta?”
Cố An Nhiên vẫn bình tĩnh, chỉ đuôi lông mày có chút nhướng lên hỏi: "Ngươi có thể ra bao nhiêu giá tiền? Nếu phù hợp ta sẽ bán cho ngươi."
Nàng nói lời này vô cùng có tiêu chuẩn, nghe có vẻ không nhất định phải bán cho nam nhân mạp này.
Nam nhân mập là phú hào ở một phương, đương nhiên có thể nghe được hàm ý trong lời nói của Cố An Nhiên, hắn ta thì thầm vào tai thê tu vài câu, sau khi nữ nhân kia gật đầu, hắn ta lại đi về phía xe ngựa của mình. Không bao lâu sau, xe ngựa của nam nhân mập đã đi tới.
Hắn ta ra lệnh cho quản gia và mấy người hầu khác đem một cái rương đến, mở ra trước mặt Cố An Nhiên, ngay lập tức một rương hoàng kim được sắp xếp gọn gàng, nhìn sáng loáng thậm chí có chút chói mắt.
Cố An Nhiên sửng sốt, nhất thời không nói gì, nam nhân mập tưởng rằng Cố An Nhiên không vừa lòng, lại sai quản gia đem tới hai cái rương, mở ra trước mặt Cố An Nhiên, lần này một rương là hoàng kim, một rương là bạc trắng.
"Cô nương, bây giờ thế nào? Chén lưu ly dạ quang có thể bán cho ta chưa? Bốn nghìn lượng vàng, hai nghìn lượng bạc."
Trước đó Cố An Nhiên đại khái đã biết được ở triều đại này, giá trị của một lượng vàng tương đương với hai mươi lượng bạc trắng.
"Được." Dù sao Cố An Nhiên là xuất thân từ đại gia tộc, quen với tiên bạc.
Dù tiên ở hậu thế thường là con số trên thẻ ngân hàng nhưng cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ thiếu châu báu đồ trang sức quý giá.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nam nhân mập này có thể ngang tàng như vậy, nàng còn chưa kịp nói lời nào, người ta đã trực tiếp tăng giá.
Mà một lần có thể tăng giá nhiều như vậy, nam nhân này đúng là tiền đồ vô lượng.
Cố An Nhiên đưa chén lưu ly dạ quang trong tay cho nam nhân mập.
Nam nhân mập cẩn thận nhận chén lưu ly dạ quang, quản gia cũng đưa toàn bộ số tiền cho Cố An Nhiên.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh không biến sắc của Cố An Nhiên, hắn ta biết nữ nhân trước mắt này nhất định không đơn giản.
Nhưng mà nghĩ lại, nam nhân mập cũng cảm thấy bình thường, nữ nhân có thể xuất ra bảo vật như vậy sao có thể là một nữ nhân bình thường.
Hắn ta mỉm cười, có chút lễ phép chắp tay nói: "Cô nương, vậy chúng ta xin từ biệt."
Cố An Nhiên gật đầu đáp lễ: "Các ngươi đi Tuyên Thành, nếu cảm thấy không thoải mái, có thể trở về tìm ta."
"Chạy hướng tây." Nàng lại hời hợt bổ sung một câu.
Chỉ cần dựa vào việc nam nhân mập có thể một lúc đưa ra hai rương vàng, một rương bạc trắng dễ như trở bàn tay, không chớp mắt lấy một cái, gia tộc của tên này chắc chắn không chỉ là giàu có bình thường, lãnh địa của nàng cũng cần những người có thế lực gia nhập.
Đợi đến khi gia đình nam nhân mập đi xa, Cố An Nhiên lại nhìn xung quanh một lần, sau khi xác nhận không có ai ở gần, mới thu tiền vào không gian.
Nàng nghĩ đến những kệ hàng lưu ly trong không gian, dường như nhìn thấy màu vàng óng ánh bay trước mắt.
Trước khi đến thế giới này, nàng là người yêu thích các sản phẩm lưu ly, nàng sưu tầm đủ loại chén lưu ly đủ các màu sắc và kiểu dáng khác nhau.
Có những sản phẩm lưu ly có thể coi là đồ cổ, cũng có những sản phẩm lưu ly hiện đại vô cùng tinh tế.