Chương 307: Hai Rương Vàng (2)
Chương 307: Hai Rương Vàng (2)Chương 307: Hai Rương Vàng (2)
Nàng cũng không phải đặc biệt đốt tiền vào sở thích này, nhưng có vẻ như ở thế giới này, nó có thể giúp nàng kiếm được rất nhiều tiền.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên rất hiểu đạo lý hăng hái quá hoá dở, nếu lộ ra quá nhiều bảo vật quý hiếm, chúng cũng sẽ không còn quý hiếm nữa.
Cho nên bộ sưu tập lưu ly trên tay, còn phải tùy tình hình mới lấy ra. ...
Bởi vì Ngân Dạ không thích ở trong không gian, cho nên Cố An Nhiên đành đưa nó ra ngoài.
Cưỡi Ngân Dạ, nàng nhanh chóng đến thành Mặc An.
Bây giờ trong thành Mặc An, ngay cả tiểu binh thủ thành cũng biết nàng, những người khác khi vào thành đều phải đăng ký, nhưng sau khi nhìn thấy Cố An Nhiên, bọn họ đều tỏ vẻ nịnh nọt, hơi cúi đầu tỏ vẻ cung kính, trực tiếp mời nàng đi vào.
Cố An Nhiên vừa vào thành Mặc An, liền đi thẳng đến cửa hàng tạp hóa, nàng muốn mua một số thứ ở nơi bán nồi bát bầu bồn, đi loanh quanh một hồi cũng không phát hiện ra cửa hàng tạp hóa đó có bán ly lưu ly hay những đồ lưu ly khác, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Dạ Tu Mặc tích trữ một lượng lớn đồ lưu ly, giá trị của những thứ đó trong không gian của nàng sẽ giảm đi. Bây giờ đã đến cửa hàng tạp hóa, Cố An Nhiên dứt khoát lại đi quét sạch hạt giống một lần.
Dù sao mọi thứ nàng mua bây giờ chỉ mua chơi che giấu tai mắt người khác, chỉ có hạt giống mới là thứ nàng thực sự cần.
Sau khi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, Cố An Nhiên đi đến một nơi ít người, cất hết đồ đạc vào trong không gian.
Mặc dù khế sách ký với mấy lão bản tửu lâu kia chỉ có một tháng, bây giờ thời hạn khế sách cũng đã qua từ lâu, nhưng Cố An Nhiên vẫn muốn đi dạo một vòng quanh thành Mặc An xem có cơ hội kiếm tiền nào khác không.
Dù sao, chi phí xây dựng một tòa thành là rất lớn, nàng không thể dựa hết vào cướp bóc và bán đồ trang sức trong không gian được.
Lúc này phải tìm cách tiếp tục kiếm tiền.
Nàng chọn ngẫu nhiên một tửu lâu để dạo quanh, thuận tiện ăn cơm trưa, sau đó đi về hướng Tụ Phúc Lâu.
Nhưng nàng còn chưa đi vào Tụ Phúc Lâu, đã nhìn thấy bóng dáng của Dạ Tu Mặc.
Hắn ta tràn đầy khí chất cao quý, đang chậm rãi bước ra khỏi Tụ Phúc Lâu.
Cái bàn lần trước hắn ta cùng ăn cơm với Cố An Nhiên giờ đã trở thành nơi dành riêng cho Dạ Tu Mặc. Bởi vì thành chủ thường đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm nên công việc làm ăn của Tụ Phúc Lâu đã tốt hơn rất nhiều.
Diệp Tu Mạt vừa bước ra khỏi Tụ Phúc Lâu đã dừng chân lại, hơi ngước mắt nhìn về phía Cố An Nhiên.
Khóe môi Dạ Tu Mặc hiện lên một nụ cười, trong trẻo và tươi sáng.
Đã gần hai tháng nay hắn ta không gặp được An An, dù trong lòng rất nhớ nhung nhưng hắn ta cũng không dám đến địa bàn của nàng khi nàng chưa có lời mời.
Cho nên hầu như ngày nào hắn ta cũng đến Tụ Phúc Lâu, gọi những món ăn An An yêu thích, cho dù là như vậy hắn ta cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Cố An Nhiên dường như cảm nhận được ánh mắt của Dạ Tu Mặc, giơ tay lên chào hỏi hắn ta rồi cất bước đi về phía trước.
Dạ Tu Mặc nhìn thấy Cố An Nhiên đi tới, nụ cười trên mặt càng rõ ràng, hắn ta lặng lẽ đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ nàng.
Lúc nàng sắp đến gần Dạ Tu Mặc, Cố An Nhiên vốn chưa từng bị ngã, dường như giẫm phải vết dầu trước cửa tửu lâu.
Cả người nàng đột nhiên nhào tới phía trước, ngã thẳng vào người Dạ Tu Mặc.
Nhưng mà lẽ ra Dạ Tu Mặc đưa tay đỡ Cố An Nhiên, vậy hà hắn ta lại chống hai tay lên xe ngựa, nàng còn chưa bổ nhào vào, hắn ta đã tự mình ngã ngửa ra trên xe ngựa.
Thân Phong: Chậc, chậc, chậc, chủ nhân, người thực sự không hề phản kháng gì cả, trực tiếp tự mình nằm xuống, thật chẳng nhìn nổi. .
Dạ Tu Mặc: Ta làm rất lén lút, An An sẽ chỉ cảm thấy ta là bị nàng bổ nhào vào.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k