Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 309 - Chuong 309: Khong He Co Chut Phan Khang (2)

Chuong 309: Khong He Co Chut Phan Khang (2) Chuong 309: Khong He Co Chut Phan Khang (2)Chuong 309: Khong He Co Chut Phan Khang (2)

Cố An Nhiên đã hạ thấp phòng bị đối với Dạ Tu Mặc rất nhiều, thản nhiên khoát tay nói: "Được."

"Vậy lên xe ngựa đi. Nơi bán gia cầm khá xa, tuy bây giờ đang là mùa xuân nhưng gió vẫn còn lạnh."

Dạ Tu Mặc lên xe ngựa, xoay người đưa tay về phía Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên không chút do dự đặt tay lên bàn tay mảnh khảnh của Dạ Tu Mặc, mượn lực trèo lên xe ngựa.

Sau khi hai người ngồi xuống xe ngựa, Cố An Nhiên hỏi: "Thành Mặc An bị người Khương tấn công mấy lần, tại sao ngươi không để Thần Phong báo cho ta biết?"

Bởi vì bị mải mê rất nhiều chuyện trong thung lũng nên Cố An Nhiên hầu như rất ít khi ra khỏi Kính Hồ.

Cho nên, việc thành Mặc An bị người Khương tấn công, nàng mới biết được cách đây không lâu từ miệng Ân Tuần.

Dạ Tu Mặc tự tin cười một tiếng: "Những chuyện này ta có thể xử lý được."

Hơn nữa, hắn sợ An An gặp phải chuyện nguy hiểm, hắn ta làm sao có thể lại đưa nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm?

"Ngươi không bị thương chứ?" Cố An Nhiên hỏi.

Tiêu hao dị năng quá độ có thể rất dễ làm tổn thương cơ thể, mặc dù dị năng khống chế tỉnh thần của Dạ Tu Mặc rất mạnh, nhưng việc khống chế quân Khương tự giết lẫn nhau chắc chắn không phải là một việc dễ dàng.

Cố An Nhiên cảm thấy có chút lo lắng nên mới hỏi câu này.

"Đương nhiên là không sao." Dạ Tu Mặc trả lời câu hỏi của Cố An Nhiên mà không suy nghĩ nhiều.

Thần Phong nằm trên xe ngựa, có chút mệt mỏi, trong lòng thầm nghĩ: Chủ nhân! Tại sao còn ra vẻ như vậy?

Lúc nhiêu kẻ thù xông tới, ngươi cưỡng ép khống chế hàng vạn binh lính, trở về phủ thành chủ điên cuồng hút tinh hạch, còn chuyện lặng lẽ thổ huyết, ngươi quên rồi sao?

Sao lại cứ thích thể hiện trước mặt nữ nhân mình thích làm gì chứ?

Nói ra có khi người ta còn đau lòng cho ngươi đấy?

Có lẽ mối quan hệ của các ngươi sẽ trở nên thân thiết hơn một chút thì sao?

Tuy nhiên, Cố An Nhiên đã phát hiện ra manh mối.

"Thần Phong làm sao vậy? Lần này ta thấy nó có vẻ không còn sắc bén như trước nữa, tinh thần cũng không tốt lắm."

Nếu đối phó với đám người Khương tấn công thành dễ dàng như Dạ Tu Mặc nói. Thì sủng vật của Dạ Tu Mặc như Thần Phong tuyệt đối sẽ không trở thành tình cảnh như vậy, trừ khi chủ nhân của nó từng gặp nguy hiểm, nó phải cố gắng hết sức giúp đỡ.

"Nó lười biếng thôi." Dạ Tu Mặc liếc nhìn Thần Phong một cái, nhẹ giọng nói.

Thần Phong nghe được chủ nhân nói mình lười biếng, vốn tinh thân đang mệt mỏi nó vẫn bất mãn ngẩng đầu lên.

Cố An Nhiên từ trong túi vải đay của mình lấy ra bốn bình sứ nhỏ.

Bốn bình thuốc này đều là thuốc cường kiện gân cốt, chữa lành kinh mạch, do Mạt Nương điều chế, ngày thường cũng có thể uống được.

Dược liệu đều là tìm thấy trong thung lũng, sử dụng dược liệu tốt nhất, quan trọng nhất là nước dùng để nấu ra thuốc này là do Cố An Nhiên cung cấp.

Cho nên tác dụng của thuốc này tốt hơn nhiều so với thuốc bình thường.

Mạt Nương đưa cho nàng tổng cộng bốn bình, nàng nghĩ mình sẽ không cần nên đưa hết cho Dạ Tu Mặc.

"Cái này cho ngươi mỗi ngày uống ba viên, có thể cường kiện gân cốt, chữa lành kinh mạch."

Cố An Nhiên hai tay cầm bốn lọ thuốc đưa cho Dạ Tu Mặc.

"Đa tạ!" Dạ Tu Mặc lập tức mỉm cười tiếp nhận, mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh thoải mái.

Nhưng trong lòng vốn đã rất hưng phấn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên An An đích thân tặng đồ cho hắn ta. .

Mặc dù lần trước nàng đã đưa cho hắn ta trái cây và rau quả nhưng đều là mượn tay người khác đưa tới.

Thần Phong ngửi thấy mùi thuốc, tinh thần trở nên hưng phấn, nó mắt nhìn không chớp cái bình sứ nhỏ trong tay Dạ Tu Mặc.

Dạ Tu Mặc âm thâm liếc mắt Thân Phong cảnh cáo: Đồ vật của ta, tốt nhất là ngươi đừng có nhòm ngó tới.

Thần Phong lại mệt mỏi cúi đầu xuống, nằm trên xe ngựa, không còn liếc nhìn chủ nhân của nó thêm một lần nào nữa.
Bình Luận (0)
Comment