Chương 310: Ngươi Không Muốn Sống Nữa Sao? (1)
Chương 310: Ngươi Không Muốn Sống Nữa Sao? (1)Chương 310: Ngươi Không Muốn Sống Nữa Sao? (1)
Trong xe hai người trò chuyện một lúc thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Diệp Tu Mặc vô cùng lịch sự đưa tay ra chặn trước mặt Cố An Nhiên, sợ Cố An Nhiên bị ngã.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên không phải nữ nhân bình thường, cho dù xe ngựa đột nhiên dừng lại, nàng cũng chỉ lắc lư một chút rồi vẫn đứng vững.
Sau khi chắc chắn Cố An Nhiên không sao, Diệp Tu Mạt chậm rãi rút tay lại, sau đó cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Giọng người đánh xe có chút run rẩy: "Thành chủ, tiểu nhân đáng chết, ngay phía trước đang xây nhà sửa đường, trên mặt đường có một cái hố, vừa rồi tiểu nhân đánh ngựa tốc độ quá nhanh, suýt nữa xông vào trong hố."
Diệp Tu Mạt đổi thái độ ôn hoà nho nhã trước mặt Cố An Nhiên, ánh mắt tối sầm lạnh lùng nói: "Nếu như có lần sau nữa, ngươi không cần ở lại phủ thành chủ nữa."
Trong giọng nói của người đánh xe có chút vui mừng cảm kích; "Vâng, đa tạ thành chủ đã cho ta một cơ hội."
Hắn ta đang suy nghĩ trong đầu liệu mình có gặp vận may không. Nếu là trước đây gặp phải chuyện như vậy, hắn ta không chỉ bị trục xuất khỏi Phủ Thành chủ mà còn bị trừng phạt!
Sau khi im lặng một lúc lâu, người đánh xe tiếp tục nói: "Thành chủ, phía trước thật sự không thích hợp để đi xe ngựa, sợ là... sợ là phải đi bộ rồi."
Hắn ta cũng không muốn cưỡng ép kéo xe ngựa đi vào, sau đó nếu lại xảy ra chuyện gì, hắn ta sẽ không tránh được phải chịu trừng phạt.
Bây giờ tốt nhất nên trực tiếp nói rõ ràng tình hình với thành chủ, lỡ như có phải chịu phạt, cũng có thể bị phạt nhẹ hơn một chút.
Không ngờ thành chủ của bọn họ chỉ khẽ "Ừ" một tiếng rồi mở cửa xe ngựa.
Sau khi xuống xe, Dạ Tu Mặc vươn đôi tay thon dài đỡ Cố An Nhiên xuống xe.
Cố An Nhiên níu tay Dạ Tu Mặc xuống xe.
Trong lòng hắn ta có chút vui mừng, xe ngựa không thể đi qua, nếu là đi bộ, hắn ta lại có thể ở cùng An An lâu hơn một chút.
Người lái xe đi phía trước dẫn đường, Cố An Nhiên bước nhanh đi theo phía sau.
Ám Minh dường như có chuyện muốn nói với Dạ Tu Mặc, hắn ta tạm thời dừng lại bên cạnh xe ngựa, giống như đang muốn nói gì đó.
Cố An Nhiên đang đi ở giữa đường, hai bên đều là những giá đỡ xây dựng, có những căn nhà đang dựng lên, nhìn mấy giá đỡ có chút xiêu xiêu veo veo, khong may an toan.
Cô muốn nhanh chóng di qua nơi này, nhưng mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng "Răng rắc", sau đó mấy người trên mái nhà hét lớn: "Người phía dưới mau tránh ra, giá đỡ này sắp sập rồi."
Cố An Nhiên nhìn sang, thấy giá đỡ bên trên sắp rơi xuống, với tốc độ của mình cũng không chạy ra ngoài được, nhưng hiện tại không tiện dùng tới dị năng không gian.
Nàng nghĩ đến việc sử dụng sức mạnh dị năng cường hoá, trực tiếp đây mấy giá đỡ này lên là được.
Tuy nhiên, Dạ Tu Mặc ở cách đó không xa nghe được tiếng hét của mấy người kia, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Hắn ta mặc kệ chuyện Ám Minh muốn nói quan trọng đến đâu, lập tức kích hoạt dị năng tốc độ, biến thành một bóng đen đi đến bên cạnh Cố An Nhiên.
Lúc này, hắn ta cũng không quan tâm nhiều nữa, ôm ngang người Cố An Nhiên chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm...
Am ầm!" Những khung gỗ đó đổ sập xuống mặt đất.
Dạ Tu Mặc liếc nhìn đống giá đỡ đó mà trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi, sau khi xác nhận người trong tay mình vẫn bình yên vô sự, hắn ta mới thở phao nhẹ nhõm.
Bởi vì tốc độ của Dạ Tu Mặc quá nhanh, Cố An Nhiên bị bế lên theo kiểu công chúa, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ hắn ta.
An An, Không làm ngươi sợ chứ?" Giọng điệu Dạ Tu Mặc dịu dàng như nước.
Cố An Nhiên lắc đầu: "Không sao." Sau đó vô cùng tự nhiên trượt ra khỏi người Dạ Tu Mặc.
Mặc dù bề ngoài cả hai đều tỏ ra bình tĩnh nhưng đều nghe thấy nhịp tim bất thường của đối phương.