Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311: Ngươi Không Muốn Sống Nữa Sao? (2)

Chương 311: Ngươi Không Muốn Sống Nữa Sao? (2) Chương 311: Ngươi Không Muốn Sống Nữa Sao? (2)Chương 311: Ngươi Không Muốn Sống Nữa Sao? (2)

Tuy nhiên, hai người đã ngầm hiểu nhau, cũng không ai hỏi những câu ngớ ngẩn tại sao nhịp tim ngươi lại đập nhanh như vậy.

Cố An Nhiên chỉ vào đống giá đỡ bừa bộn nói: "Người đánh xe vẫn còn ở bên trong."

"Hắn ta không sao đâu, ngươi yên tâm." Dạ Tu Mặc nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng.

Trước khi ôm An An, hắn ta đã đẩy người đánh xe đứng ngu ngơ vào trong nhà, chắc chắn sẽ không bị gỗ đập vào.

Quả nhiên, Dạ Tu Mặc vừa nói xong, người đánh xe đã bò ra ngoài, quỳ xuống dập đầu trước mặt hắn ta.

"Vô cùng đội ơn thành chủ đã cứu mạng! Vô cùng đa tạ thành chủ đã cứu mạng!"

Diệp Tu Mặc xua tay nói: “Ngươi lui ra đi."

Sau khi người đánh xe lùi ra sau, Ám Minh và Thần Phong cũng vậy lao tới, cả hai đều có vẻ lo lắng.

"Chủ nhân, người và phu... Cố cô nương không sao chứ?" Ám Minh ân cần hỏi han.

Chỉ là vừa rồi hắn ta suýt nữa đã gọi Cố An Nhiên là phu nhân, cũng may hắn ta đã đổi giọng kịp thời. Thần Phong ngẩng đầu nhìn Dạ Tu Mặc: Chủ nhân, hiện tại ngươi không thể sử dụng dị năng, ngươi không muốn sống nữa sao?

Đây là sự cứng rắn hiếm có của Thần Phong.

Dạ Tu Mặc: Ta có trao tính mệnh mình cho nàng ấy cũng không sao, nhưng lần sau ta sẽ cẩn thận.

Đây cũng là lúc Dạ Tu Mặc nghe lời Thần Phong nhất, mặc dù hắn ta đã dưỡng thương được một thời gian, nhưng nếu thường xuyên sử dụng dị năng cũng sẽ không có lợi cho việc hắn ta hồi phục hoàn toàn.

Cố An Nhiên nhìn chủ tớ hai người giao tiếp bằng ánh mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

"Dạ Tu Mặc, uống một viên thuốc ta đưa cho ngươi đi." Cố An Nhiên nhẹ nhàng nói.

"Được." Dạ Tu Mặc lập tức mở nắp bình sứ, đổ một viên thuốc vào miệng.

Thần Phong và Ám Minh không thể tin được hắn ta lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy...

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k

Tại sao thành chủ ở trước mặt Cố cô nương, lại giống như biết thành một người khác, ngoan ngoãn như một hài tử mới sinh, như một... con chó nhỏ

Dễ thương đáng yêu... khu khụ khụ khu...

Khi không có Cố cô nương ở bên cạnh, hắn ta lại chẳng khác gì vua sói hoang dã khó thuần hóa kia.

"Tốt!" Cố An Nhiên thấy Dạ Tu Mặc ngoan ngoãn uống thuốc, liền đưa túi nước của mình cho hắn ta.

Dạ Tu Mặc vui vẻ nhận lấy, uống rất nhiều mới chịu bỏ xuống.

"Nơi này có lẽ cách trại chăn nuôi không xa, ta đi qua đó một mình được, ngươi... về phủ thành chủ nghỉ ngơi thật tốt đi" Cố An Nhiên nhìn về phía trại chăn nuôi nói.

"Ta đi cùng ngươi, sau đó sẽ trở về phủ thành chủ nghỉ ngơi." Dạ Tu Mặc kiên định nói.

"Được." Cố An Nhiên đáp lại, sau đó đi về phía trang trại chăn nuôi.

Đến trang trại chăn nuôi, Cố An Nhiên chọn ra hai trăm con gà giống, hai tram con vịt giống và một ít cá bột.

Bởi vì mua rất nhiều thứ nên chủ nhân trang trại đồng ý giúp Cố An Nhiên vận chuyển những thứ này ra khỏi thành.

Khi đến gần phủ thành chủ, Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên tách ra.

Lúc này, Thân Phong mới cảm thấy tinh thần không tốt, cắm đầu đi thẳng về phía phủ thành chủ, nhưng mà chạy được không bao xa, nó đã phát hiện ra chủ nhân của nó dường như không có ý định quay trở về phủ thành chủ mà đi theo vị cô nương đó từ phía xa.

Nó cam chịu chạy đến bên cạnh Dạ Tu Mặc: Chủ nhân, vị cô nương kia không phải muốn ngươi nghỉ ngơi thật tốt sao?

Dạ Tu Mặc: Bên ngoài không an toàn, ta đưa nàng một đoạn đường.

Thần Phong: Nàng ấy rất lợi hại, ngươi cũng không phải không biết? Chỉ là ngươi muốn nhìn Cố cô nương thêm một chút phải không? Cho dù chỉ là bóng lưng!

Dạ Tu Mặc: ...

Sau khi người của trang trại chăn nuôi giao đồ ở cổng thành như đã hẹn, chắp tay về phía Cố An Nhiên nói: "Cô nương, chúng ta chỉ có thể tiễn ngươi đến đây. Bây giờ thế đạo không yên bình đâu, cô nương bảo trọng."

Cố An Nhiên khẽ gật đầu, nàng đang cưỡi trên một con ngựa, phía sau có hai con ngựa kéo xe, Ngân Dạ ở một bên cảnh giác nhìn bốn phía
Bình Luận (0)
Comment