Chương 312: Ta Muốn Giết Ngươi (1)
Chương 312: Ta Muốn Giết Ngươi (1)Chương 312: Ta Muốn Giết Ngươi (1)
Bởi vì xung quanh thành Mặc An có rất nhiều người nên Cố An Nhiên tạm thời không thể thu đồ vật vào trong không gian, chỉ có thể để xe ngựa chở những thứ này về lãnh địa của mình.
Đi bộ hơn một canh giờ, trên đường rốt cuộc cũng đã vắng người hơn, Cố An Nhiên tìm được một chỗ, định thu hết đồ vào không gian.
Lúc này, Trịnh Kim và Trịnh Ngân đi theo một đám thổ phỉ, vác theo đại đao, trong mắt đều là cay nghiệt và oán hận.
Sau khi hai người bọn họ bị đuổi khỏi thành Mặc An, ly tán với thê tử không nói, không còn cách nào khác chỉ còn cách vào rừng làm cướp, sống một cuộc sống không phải người cũng không phải ma, bởi vì chỉ mới gia nhập, lại không có công phu gì, bọn họ luôn bị những tên thổ phỉ khác xem như trâu ngựa.
Tất cả những công việc bẩn thỉu, mệt nhọc, vất vả đều thuộc về hai huynh đệ bọn họ, mà người hại hai huynh đệ bọn họ thành ra như vậy chính là nữ nhân đứng cách đó không xa, hôm nay dù thế nào đi nữa, hai người bọn họ cũng sẽ không buông tha cho nàng.
Nàng xinh đẹp như vậy, những tên thổ phỉ kia chắc chắn sẽ rất thích, lập tức nàng sẽ phải trải qua những ngày tháng sống không bằng chất. Trịnh Kim và Trịnh Ngân bộ dạng ôm chân chó, đi đến bên cạnh tên thủ lĩnh sơn tặc.
Mấy tên tâm phúc bên cạnh trừng mắt nhìn Trịnh Kim và Trịnh Ngân, giống như đang đuổi chó: "Đi, đi, bên cạnh chủ nhân là chỗ các ngươi nên đến sao? Mau cút khỏi đây."
Trịnh Kim và Trịnh Ngân cố kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, bọn họ mỉm cười nói: "Đúng, đúng, đúng, tiểu nhân vốn không nên đến đây, nhưng phía trước có một con cá lớn, cho nên tiểu nhân muốn nói cho thủ lĩnh biết chuyện."
Tên thủ lĩnh đám thổ phỉ rất có hứng thú "Cá lớn? Ở đâu?"
Thấy tên thủ lĩnh tỏ ra hứng thú, Trịnh Kim vội vàng chỉ về phía Cố An Nhiên nói: "Nữ nhân dưới gốc cây kia, dung mạo rất xinh đẹp, ta đã sống nhiều năm như vậy, đó là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy."
Nghe Trịnh Kim nói những lời này, khuôn mặt tên thủ lĩnh tràn đầy vẻ tà dâm, hắn ta liếm môi hỏi: "Có đẹp hơn Huân Nương không?"
Huân Nương là mỹ nhân đẹp nhất trong sơn trại của bọn họ, thủ lĩnh đám thổ phỉ trong những năm này cướp bóc đốt giết, từng gặp không ít nữ nhân nhưng không có người nào xinh đẹp bằng Huân Nương, nên hắn ta mới hỏi câu này.
Trịnh Ngân lắc đầu nói: "Huân Nương không đẹp bằng cô nương kia, tiểu nhân dám lấy đầu mình ra đảm bảo."
"Quan trọng nhất là vị cô nương kia không chỉ xinh đẹp mà còn rất giàu có. Lúc trước ta sống ở thành Mặc An, đã từng nhìn thấy cô nương này, mỗi lần mua lương thực đều là mấy ngàn cân."
Tên thủ lĩnh liếc nhìn Trịnh Ngân: "Thật sao? Nếu ngươi dám nói dối ta, ngươi đừng hòng giữ lại cái đầu!"
Trịnh Ngân vỗ ngực bảo đảm: "Thật đấy, nếu tiểu nhân có nửa lời nói dối thì cứ lấy cái đầu này đi"
Tên thủ lĩnh thổ phỉ chĩa đại đao trong tay về phía Cố An Nhiên: "Đi thôi! Đi đến chỗ mỹ nhân đó"
Cố An Nhiên vừa nghỉ ngơi một lúc, đã nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng tới gần.
Nàng sốt ruột nhìn vê hướng có tiếng vó ngựa vang lên: "Lại có người muốn đến tìm cái chết sao?"
Nói xong, nàng siết chặt cây rìu mào phượng trong tay.
Không bao lâu sau, tên thủ lĩnh thổ phỉ dẫn người đến chỗ Cố An Nhiên, theo sát là Trịnh Kim và Trịnh Ngân, nhìn Cố An Nhiên với vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Cố An Nhiên lạnh lùng liếc nhìn hai người: "Là các ngươi dẫn đám thổ phỉ này tới sao?" Trịnh Kim hung hăng giống như xả được cơn giận: "Phải thì thế nào? Con tiện nhân này, ngươi xong đời rồi!"
Tên thủ lĩnh thổ phỉ nhìn thấy Cố An Nhiên, cả người như bừng sáng, hắn ta nở nụ cười dâm tà: "Cô nương, dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, nếu như chịu chơi đùa với ta, ta nhất định sẽ cho ngươi ăn ngon uống say."