Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 316: Không Thấy Hài Tử. (1)

Chương 316: Không Thấy Hài Tử. (1) Chương 316: Không Thấy Hài Tử. (1)Chương 316: Không Thấy Hài Tử. (1)

Đại Cường không giấu được vẻ ao ước trên mặt, trong mắt Nhị Cường cũng có một chút ghen tị.

Sau khi mọi người đi về hết, hắn ta ngập ngừng tiến lại gân Cố An Nhiên, có vẻ như đang do dự muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, một gã đầu trọc mạnh mẽ như hắn ta vậy mà có vẻ ngượng ngùng, đỏ mặt nắm góc áo mình nhìn Cố An Nhiên.

"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Cố An Nhiên có chút buồn cười nhìn Đại Cường.

Đại Cường gãi đầu, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "An Nhiên cô mương, ngươi có thể bán cho ta cây nến cao này được không?”

"Bao... bao nhiêu tiền một cái? Ta có thể trả nổi không?"

"Nếu như một mình ta không trả nổi, ta và Nhị Cường cùng mua được không?" Hắn ta lại bổ sung một câu.

Cố An Nhiên cười một tiếng: "Ngươi trả nổi, chẳng phải ta muốn dựng hàng rào nuôi gà vịt sao? Người đi làm có thể kiếm được tiền, cũng có thể nhận thứ này."

"Hôm nay ngươi có thể nhận thứ này, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm dựng hàng rào. Ta còn cần một căn nhà gỗ nữa." "Dù sao, đều là làm xong việc là có thể nhận thù lao, ngươi có thể đến các hộ gia đình chọn người."

Đại Cường nghe xong, vỗ ngực nói: "Được, chuyện này cứ giao cho ta."

Nói rồi hắn ta vác cái đèn đường Cố An Nhiên đưa đi về phía nhà mình.

Tuy nhiên, Nhị Cường vẫn ở lại, bàn bạc với Cố An Nhiên những vấn đề hàng rào nên rộng bao nhiêu, muốn xây nhà lớn bao nhiêu, xây mấy tầng.

Dù sao đã nhận tiền công, nhất định phải hoàn thành công việc thập toàn thập mỹ mới được.

Lúc Cố An Nhiên giải thích rõ ràng tất cả mọi thứ cho Nhị Cường xong đã là giờ Tuất.

Nàng cũng đào một cái hố trong sân bên cạnh nhà Vương Ngọc Liên, cố định lại đèn đường rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Nàng chọn lựa vị trí, đều tương đối gân nhà bếp và phòng ngủ.

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k

Như vậy khi kéo rèm trong phòng ra, dù không thắp nến cũng sẽ có ánh sáng, một khi kéo rèm che nắng trong phòng lại, sẽ không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi. Lúc trước Cố An Nhiên cũng đã lắp rèm cản sáng che nắng trong nhà Vương Ngọc Liên.

Những nhà khác có lẽ cũng đều có rèm, nhưng tạm thời nàng không biết có tác dụng cản ánh sáng tốt đến mức nào.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, người ta đã nghe thấy tiếng gọi lo lắng trong thung lũng.

"Hổ Tử! Hổ Tử! Ngươi đi đâu vậy? Mau trở về đi!" Tiếng gọi dồn dập vang vọng khắp thung lũng.

Có lẽ là do Hổ Tử không trả mẫu thân, người này mới liên tục gọi hài tử.

Mọi người đều hỗ trợ lẫn nhau trên đường chạy nạn, bây giờ có người lạc mất hài tử, những người khác đương nhiên sẽ không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Mọi người đều đã mặc quần áo đứng dậy nhưng để tránh cho hài tử mình cũng bị mất, bọn họ đều khoá hài tử ở trong nhà.

Lúc này, mấy nhà khác cũng đang khóc lóc tê tâm liệt phế, bởi vì hài tử của bọn họ cũng không thấy đâu, chăn màn đều lạnh lão...

Lý Kim Quang cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng, vội vàng đưa mọi người đến chỗ Cố An Nhiên.

Lúc này Cố An Nhiên đã đi đến nhà Vương Ngọc Liên, sau khi xác nhận Đại Bảo Điềm Nha không có việc gì, trong lòng nàng mới yên tâm một chút.

Lý Kim Quang đến tìm nàng, cũng là ngoài dự doan.

Vẻ mặt ông ấy đầy buồn bã, thở dài một hơi: "An Nhiên cô nương, trong thung lũng này có bốn năm hài tử không thấy đâu. Chẳng lẽ có thứ gì đó trộm hài tử để ăn sao?"

Khi còn nhỏ, ông ấy cũng đã nghe nãi nãi mình kể lại câu chuyện quỷ núi thường trộm hài tử ăn thịt.

Cố An Nhiên liếc mắt nhìn đôi phu thê mất hài tử đang lau nước mắt, hỏi: "Trong nhà có dấu vết lộn xộn hay dấu chân lạ nào không?"

Đôi phu thê kia ngừng khóc, cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu. : "Không có... Không có, An Nhiên cô nương bây giờ phải làm sao?"

Lúc này, Điềm Nha mặc áo khoác bông từ trong nhà đi ra, đôi mắt sáng ngời nhìn lui nhìn tới.
Bình Luận (0)
Comment