Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317: Không Thấy Hài Tử. (2)

Chương 317: Không Thấy Hài Tử. (2) Chương 317: Không Thấy Hài Tử. (2)Chương 317: Không Thấy Hài Tử. (2)

"Bọn Hổ Tử ca ca mất tích sao?" Cô bé hỏi với giọng nói vô cùng ngây thơ.

Cố An Nhiên đi đến trước mặt Điềm Nha, ôm lấy Điềm Nha trong tay:"Không thấy Hổ Tử ca ca, Điềm Nha có biết gì không?"

Điềm Nha ngơ ngác lắc đầu: "Điềm Nha cũng không biết bọn họ đã đi đâu."

Tất cả những người vốn đang nuôi hy vọng, lại lập tức ỉu xìu, Vương Ngọc Liên cũng không nhịn được liếc nhìn Điềm Nha có chút trách móc.

Nhưng Cố An Nhiên biết, Điềm Nha tuy còn nhỏ tuổi nhưng xưa nay không thích tham gia náo nhiệt.

Nàng kiên nhãn hỏi: "Vậy Điềm Nha đi ra ngoài là muốn nói gì?"

Điềm Nha bị Vương Ngọc Liên trừng mắt nhìn, có chút oan ức nhưng vẫn chỉ vào cái chuông gió lớn ở cửa thung lũng nói: "Khi trời sắp sáng, muội tỉnh lại muốn đi tiểu thì nghe thấy cái kia vang lên."

Lúc này Lý Kim Quang lập tức tối sam mặt lại: "Hỏng rồi! Những hài tử đó sẽ không ra khỏi thung lũng chứ?”

Những người khác cũng lo lắng quay xuồng, dù sao bây giờ thế giới bên ngoài rốt cục nguy hiểm tới mức nào, bọn họ đều biết. Có người vẫn còn chút hy vọng nói: "Điều đó cũng không nhất định là bọn họ đã rời khỏi thung lũng. Lỡ như chuông gió bị gió thổi đi thì sao?"

Lời này vừa nói ra, Cốc lão nhân đã không đồng tình, chuông giờ của ông ta được bố trí ở một nơi kín gió.

Trừ phi là có người đụng phải, gió không thể nào thổi tới đó được.

Nhưng bây giờ tâm tình mọi người đều không tốt, ông ta khó có thể trực tiếp giải thích.

Khi mọi người mồm năm miệng mười tranh luận một lúc, Đại Bảo đã bước ra.

"Ngày hôm qua Hổ Tử ca ca có rủ ta cùng đi thám hiểm." Cậu bé đột nhiên nói một câu như vậy.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Đại Bảo, ôn tồn hỏi: "Bọn họ có nói cho ngươi biết đi thám hiểm ở đâu không?"

Đại Bảo lắc đầu: "Không, ta từ chối bọn họ vì An Nhiên tỷ tỷ nói, trong thung lũng này có thể có vẫn còn rất nhiều nguy hiểm chưa biết đến. Bọn họ cũng không nói cho ta biết sẽ đi đâu."

"Hơn nữa, hôm qua ta đã bảo bọn họ đừng chạy lung tung, nhưng không ngờ bọn họ lại không nghe.”

Lập tức trong đầu Cố An Nhiên đã có phán đoán, bởi vì nàng biết rõ chuông gió của Cốc lão nhân sẽ không bị gió thổi đến, lại thêm lời nói của Đại Bảo, nàng chắc chắn rằng những hài tử kia đã đi ra ngoài.

"Chúng ta ra ngoài xem xem."

Cố An Nhiên lên tiếng, những người khác cũng đi theo phía sau nàng.

Bọn họ mở cửa đá, đi thẳng đến lối ra, nhưng khi đến lối vào hang động ngoài cùng, họ phát hiện cửa đá đã đóng chặt.

Hơn nữa, Cốc lão nhân chế tạo cơ quan cửa đá tương đối cao, hài tử không thể với tới được.

Cửa đá phía phía trên vẫn đóng chặt, chỉ có một tia nắng nhỏ lọt qua lỗ thông gió, bụi bặm xoay tròn quanh ánh nắng.

Lý Kim Quang vẻ mặt nghiêm túc nói: 'Đám Hổ Tử có lẽ đã đi vào hai hang động còn lại rồi."

"Những hài tử này, đợi khi tìm được phải bị trừng phạt thích đáng. Deu đã nói hang động bên trái có dơi độc, bọn họ vậy mà lại không nghe. Nếu có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng... ôi!"

Mẫu thân Hổ Tử nói: "Chúng ta đứng ở đây lâu như vậy cũng không có thứ gì bay ra, cái hang ở giữa có lẽ là an toàn phải không?”

Dù sao, nếu có dơi độc, thỉnh thoảng sẽ có một hai con bay ra, nhưng hang ở giữa cho tới bây giờ vẫn không có gì lạ bay ra.

Cố An Nhiên liếc nhìn Đại Cường và Nhị Cường rồi nói: "Ta đi xem lũ dơi độc, hai người các ngươi dẫn mấy người đến cái hang ở giữa."

"Các ngươi phải nhanh nhẹn một chút, chú ý an toàn." Nàng nói những lời này rồi đi thẳng vào hang có dơi độc không hề quay đầu lại.

Mẫu thân Hồ Tử rụt rè đi theo sau lưng Cố An Nhiên: “An Nhiên cô nương, ta đi cùng ngươi."

"Ra ngoài." Giọng điệu Cố An Nhiên không có chỗ cho sự để thương lượng.
Bình Luận (0)
Comment