Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 319: Bó Đuốc Bi Thoi Tắt. (2)

Chương 319: Bó Đuốc Bi Thoi Tắt. (2) Chương 319: Bó Đuốc Bi Thoi Tắt. (2)Chương 319: Bó Đuốc Bi Thoi Tắt. (2)

Hắn ta muốn thắp lại cây châm lửa trong tay nhưng lại phát hiện không thể nào đốt lên được nữa, khi quay lại thì phát hiện cửa hang mình đi vào dường như bị chia thành hàng chục lỗ nhỏ.

Hắn ta lạc đường, không biết làm cách nào để quay lại.

Ngay lúc hắn ta chưa biết phải làm gì thì ánh sáng lóe lên ở hai cửa hang, mẫu thân hắn ta xuất hiện ở cửa hang ngoài cùng bên trái, còn Mạt Nương xuất hiện ở cửa hang ngoài cùng bên phải, cả hai đều mỉm cười vẫy tay về phía hắn ta, gọi hắn ta tới...

Sau khi Cố An Nhiên ra khỏi hang dơi độc, trực tiếp đi thẳng về phía cái hang ở giữa.

Bên trong hang này khác với các hang động hai bên, những tảng nham thạch có hình thù kỳ lạ trông khá đáng sợ, thỉnh thoảng lại có những cơn gió lạnh thổi qua.

Là người có dị năng, Cố An Nhiên còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng như có như không trong cơn gió lạnh.

Ở tận thế Cố An Nhiên đã từng nếm qua không ít thực vật biến dị, lúc này lập tức lấy mặt nạ phòng độc ra đeo vào.

Nàng nắm chặt cái rìu có mào trong tay, đi thẳng vào trong hang, con đường khá rộng rãi bang phang.

Cũng không có con doi hay con rắn đáng ghét nào.

Nhưng càng đi sâu vào trong, rêu phong u ám bao phủ khắp vách đá khiến người ta có cảm giác rợn người nhớp nháp.

Trong hang đầy những dấu chân lộn xộn khiến trong lòng Cố An Nhiên có cảm giác không ổn.

Những người đó có thể đã gặp nguy hiểm!

Nàng bước nhanh hơn, bật đèn pin mắt sói, đi sâu hơn vào trong hang.

Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là đám hài tử Hổ Tử, nhìn bộ dạng bọn chúng vô cùng đần độn, hoặc ôm tảng đá hoặc nằm dưới mặt đất, cười ngốc nghếch.

Cố An Nhiên cảm thấy, bọn họ rất có thể đã hít phải một loại khí gây ảo giác nào đó, nàng vô thức nghĩ đến mùi thơm thoang thoảng trong gió...

Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Hồ Tử, lắc lắc cơ thể cậu bé: "Hổ Tử, tỉnh lại đi!"

Không có phản ứng!

Nàng đành phải gỡ túi nước trên người xuống, tạt một ít nước vào mặt Hổ Tử...

Hổ Tử giật mình một cái, tỉnh táo trở lại.

Qua ánh sáng của đèn pin mắt sói, cậu bé có thể nhìn rõ bóng dáng người tới, cúi đầu nói: "An Nhiên tỷ tỷ."

Cố An Nhiên lúc này cũng không lo được nhiều như vậy, trực tiếp tạt nước vào mặt mấy hài tử khác.

Sau khi tất cả bọn họ đều tỉnh táo, nàng mới hỏi: "Sao các ngươi đều nằm dưới đất cười ngây ngô như vậy?”

Hổ Tử gãi đầu: "Đệ đi vào trong hang động này rồi đi tời một kho báu, đệ ôm một cái bình hoa bằng vàng, còn nằm trên một đống vàng."

Cố An Nhiên xoa đầu của một hài tử mập hỏi: "Còn ngươi thì sao?

Hài tử mập chùi miệng, bộ dạng có vẻ còn chưa thỏa mãn:”Toàn bộ trong hang tràn ngập mùi thơm của thức ăn, nào là gà quay, vịt quay, ngỗng, còn có thịt kho tàu chân giò lợn. Dù sao tất cả đều là thịt, toàn là đồ ăn ngon giống như An Nhiên tỷ tỷ nấu."

"Ta cũng nhìn thấy, chẳng qua là ta nhìn thấy tất cả đều là đồ chơi, như ngựa gỗ nhỏ, cầu bập bênh, chuồn chuồn tre."

Cố An Nhiên cảm thấy thứ gây ảo giác này rất lợi hại, những hài tử này dường như đã nhìn thấy điều họ mong muốn nhất trong lòng.

Nội tâm tiểu hài tử tương đối thuần khiết còn không thể chịu đựng được thứ này, vậy người lớn thì...

Nàng chỉ về hướng cửa hang với vẻ mặt nghiêm túc, đưa đèn pin mắt sói cho Hổ Tử: "Hổ Tử, ngươi là người lớn tuổi nhất, ngươi có thể đưa đám tiểu bằng hữu của mình ra ngoài an toàn được không?”

Hổ Tử nghiêm túc gật đầu: "Được, An Nhiên tỷ tỷ"

Sau đó, cậu bé lại cúi đầu nói: "Đệ... đệ biết mình sai rồi, sau này sẽ không bao giờ tùy tiện chạy lung tung nữa.”

"Biết sai là được, mau đi đi!" Cố An Nhiên cũng không trách móc nặng nề những hài tử này quá nhiều.

Nghịch ngợm là thiên tính của tiểu hài tử, nàng luôn cảm thấy ngay cả giáo dục cũng không thể xóa bỏ được thiên tính này.
Bình Luận (0)
Comment