Chương 320: Mùi Hương Từ Đâu Đến? (1)
Chương 320: Mùi Hương Từ Đâu Đến? (1)Chương 320: Mùi Hương Từ Đâu Đến? (1)
Tuy nhiên, phải giáo dục an toàn để hài tử có thể vui chơi, khám phá trong phạm vi cho phép.
Nhìn bóng lưng đám Hổ Tử biến mất dưới ánh sáng của đèn pin mắt sói, nàng từ trong không gian lấy ra một cái đèn pin khác.
Mới đi không bao xa, nàng đã nhìn thấy Nhị Cường.
Lúc này, Nhị Cường đang ngồi rất yên lặng, ôm một tảng đá lớn khóc thút thít, trong miệng nghẹn ngào: "Nương... Nương..."
"Muội muội... Rốt cục ca đã tìm được muội... Sau này cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ chia cắt nữa" "
Cố An Nhiên hơi khựng lại, vốc một ít nước trên tay, vỗ nhẹ lên mặt Nhị Cường, hắn ta bị lạnh giật mình một cái, tỉnh táo trở lại.
Mặc dù Cố An Nhiên đeo mặt nạ phòng độc, nhưng nhìn dáng vẻ của Nhị Cường cũng biết là ai.
Hắn ta có vẻ hơi bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, ngơ ngác gọi một tiếng: "An Nhiên cô nương?"
Cố An Nhiên khẽ gật đầu, đi thêm vài bước vào bên trong thì thấy những thôn dân khác đều đang tu tập ở đây.
Chỉ là hình ảnh quá đau mắt, quả thực không cách nào nhìn được.
Lý Đại Mã cởi trần nửa thân trên, vuốt ve một hòn đá láng bóng nhụi, trìu mến gọi to: "Thê tử..."
Cố Hồng Khánh cũng ôm một hòn đá hôn lên, trong miệng gọi thê tử.
Cố An Nhiên có vẻ xấu hổ không muốn nhìn, quay đầu sang một bên, Nhị Cường lao về phía trước, không ngừng lay động bọn họ.
Bởi vì cảnh tượng này quá khó nhìn, không thích hợp cho một cô nương gia như An Nhiên cô nương xem.
Hơn nữa, Nhị Cường còn sợ hai người này sẽ làm chuyện gì đó càng quá đáng, sau đó sẽ không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa...
Những người khác so với hai người này tốt hơn một chút, đa số đều cười ngây ngô.
Còn có một số vô cùng ngốc nghếch, khóe miệng chảy nước dãi, vừa cười vừa hét: "Cô nương xinh đẹp!"
Nhị Cường cầm lấy túi nước từ tay Cố An Nhiên, điên cuồng tạt nước lên mặt những người này.
Một lúc sau, mọi người đều tỉnh táo trở lại.
Để tránh cho Lý Đại Mã và Cố Hồng Khánh xấu hổ, Cố An Nhiên tạm thời tắt đèn pin... Sau khi hai người tỉnh táo lại, việc đầu tiên ho làm chính là vội vàng mặc quần áo.
Một lúc sau, Cố An Nhiên lại bật đèn pin lên, mặt Lý Đại Mã và Cố Hồng Khánh vẫn còn đỏ bừng.
Nhị Cường quay người lại, trong lòng càng trở nên bất an: "An Nhiên cô nương, ca ca ta không có ở đây, có phải đã đi sâu vào hang rồi không?"
Cố An Nhiên liếc nhìn những người này, nghiêm túc nói với Nhị Cường: "Ngươi mang những người này an toàn ra ngoài, ta đi tìm ca ca ngươi."
"Nơi này có thứ quấy rối lòng người, mà lại rất lợi hại, các ngươi không thể giữ tỉnh táo quá lâu, ở đó lâu sẽ lại lạc đường. Mau ra ngoài đi."
Nhị Cường mặc dù giờ phút này rất lo lắng cho sự an toàn của ca ca mình, nhưng là Cố An Nhiên sắp xếp, hắn ta cho tới bây giờ đều tuyệt đối phục tùng.
Hắn ta dẫn mọi người ra ngoài hang, một mình Cố An Nhiên đi sâu hơn vào trong hang.
Không gian bên trong hang bắt đầu hẹp lại, vách đá hai bên ẩm ướt và bám đầy rêu.
Đi được mấy chục trượng vào trong hang, Đại Cường còn cách Cố An Nhiên không xa.
Chỉ là bây giờ hắn ta đang gặp nguy hiểm...
Bởi vì phía trước không có con đường nào, một chân hắn ta đã sắp bước tới khoảng không rơi xuống vực sâu.
"Đại Cường!" Cố An Nhiên hét lớn một tiếng, kích hoạt dị năng không gian.
Một giây tiếp theo, nàng đã xuất hiện ngay bên cạnh Đại Cường, nắm lấy tay áo hắn ta kéo về nơi an toàn.
Một viên sỏi bị Đại Cường đá xuống vách đá, rất lâu sau mới nghe thấy tiếng vang.
Nếu chỉ chậm một giây thôi, Đại Cường giờ phút này có lẽ đã tan xương nát thịt.
Sau khi tạt một vốc nước lên mặt Đại Cường, rốt cục hắn ta cũng đã tỉnh táo lại, trên mặt vẫn còn hai hàng nước mắt.
Không cần hỏi Cố An Nhiên cũng biết hắn ta cũng mơ thấy mẫu thân và muội muội mình.