Chuong 328: Thon Trong Thung Lung (2)
Chuong 328: Thon Trong Thung Lung (2)Chuong 328: Thon Trong Thung Lung (2)
Đại Cường có chút ninh bo liếc nhìn Cố An Nhiên: "Ta biết An Nhiên cô nương rất lợi hại, nhưng lỡ như đối phương rất đông người thì sao?"
"Chúng ta có nên gọi đám Ân Tuần để hắn ta dẫn người đi cùng không? Như vậy sẽ an toàn hơn."
"Đám người Ân Tuần đã đi qua trước rồi." Cố An Nhiên giải thích.
Lời vừa dứt, Đại Cường trong nháy mắt đã tự tin đứng thẳng ưỡn ngực nói: "Vậy còn sợ cái gì? Chúng ta đi cướp thôi."
Bởi vì thung lũng không gần Kính Hồ, không mang theo hành lý nặng nề cũng phải đi mất hai ngày đường.
Tuy nhiên, đi đến buổi tối, đám người Cố An Nhiên cũng không gặp được bọn Ân Tuần.
Đại Cường đang chuẩn bị tìm chỗ hạ trại nghỉ ngơi thì dừng lại nói: “An Nhiên cô nương, có chuyện gì đó không ổn, chúng ta đuổi theo bọn họ mấy canh giờ rồi, sao còn chưa đuổi kịp? Có đi cùng một con đường không?”
Đại Cường nhìn rừng cây rậm rạp xung quanh nói: "Có hai tình huống, một là họ không hề dừng lại để nghỉ ngơi, cho nên chúng tôi mới không đuổi kịp. Hai là, trong rừng không có đường đi, có lẽ chúng ta đã đi một hướng khác mới không nhìn thấy bọn họ."
Cố An Nhiên trầm ngâm một lát rồi nói: "Ân Tuần có lẽ đang vội vàng muốn tiêu diệt đám sơn tặc đó nên không dừng lại nghỉ ngơi."
"Đêm nay chúng ta cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp đi vào trong thung lũng." Cố An Nhiên bình tính nói.
"Được!"
Được!" Đại Cường và Nhị Cường đồng thanh nói.
Ba người đi xuyên rừng thêm một ngày nữa, đêm thứ hai, cuối cùng bọn họ cũng đến được sườn đồi gần thung lũng.
Nhìn xuống bên dưới, có những ánh đuốc chập chờn trong thung lũng.
Ân Tuần dẫn ba trăm binh sĩ mai phục cách sơn cốc không xa, thấp giọng nói: "Chờ thêm một canh giờ nữa, sau khi đại bộ phận phần lớn người trong đó đã ngủ say, giải quyết những thủ vệ kia, những người khác sẽ dễ đối phó."
"Vâng, thưa tướng quân!" Các binh sĩ nhẹ nhàng nói.
Lúc này, một nhóm cướp hàng chục người kéo tới, trong đó có cả nam và nữ.
Một nam nhân dáng dấp phúc hậu nói: "Mọi người, dạo này mọi người đều không dễ dàng, các ngươi cũng là vì sống sót. Chỉ cần các ngươi thả †a và thê tử hài nhi của ta ra, ta sẽ cho các ngươi tất cả tiền bạc."
Tên sơn tặc chẳng thèm ngó tới khẽ hu một tiếng: "Bây giờ các ngươi đều ở trong tay ta, tiền của các ngươi có thể chạy thoát được sao?"
Nam nhân phúc hậu mỉm cười nói: "Vậy thì cũng chưa chắc, chỉ cần các ngươi thả ta ra thì tiền mới là của các ngươi."
Tên sơn tặc giơ cây roi trong tay lên, nhìn thuộc hạ nói: "Đi, lục soát người hắn."
Tên thuộc hạ nhận được mệnh lệnh, lập tức sờ sờ khắp người nam nhân phúc hậu.
Hắn ta lục soát ra không ít đồ tốt: "Ngoài vàng bạc trang sức và ngọc bội, còn có một tờ ngân phiếu hai nghìn lượng."
Đôi khi mấy tên sơn tặc như bọn chúng có cố gắng cướp bóc cả năm cũng không thể lấy được những tài vật này.
Dù sao, ai có thể bực bội với Thần Tài, sắc mặt tên sơn tặc hòa hoãn hơn rất nhiều: "Rốt cục ngươi có bao nhiêu tiền?"
Nam nhân phúc hậu đứng thẳng lên: "Tiền nhiều quá, ta còn chưa đếm!"
"Các ngươi thả phu thê ta ra đi. Ta có thể đưa cho các ngươi một nửa số tiền ta giấu được." "Chỉ là các ngươi đừng nghĩ đến việc lật lọng. Ta thà chết cũng sẽ không nói, thê tử ta cũng không biết ta giấu tiền ở đâu." Nam nhân phúc hậu nói lời này không phải để hù dọa đám sơn tặc, lúc này trong tay hắn ta đang cầm độc dược.
Điều kiện có thể thương lượng thì thương lượng, nếu bọn họ dùng bạo lực thì hắn ta sẽ chết, thậm chí bọn họ cũng không thể có được một nửa số tiền hắn ta giấu.
Tên thủ lĩnh sơn tặc lập tức dịu giọng nói: "Nếu ngươi hợp tác như vậy, chúng ta cũng sẽ không làm khó ngươi."
"Hôm nay trời đã tối rồi, lại là trong núi, thường xuyên có dã thú, bây giờ các ngươi cứ ở trong sơn trại nghỉ ngơi một đêm."
"Sáng sớm ngày mai ta sẽ gặp trại chủ, giải thích tình hình, sau đó sẽ xem xét sắp xếp như thế nào."