Chương 329: Không Yên Lòng Các Ngươi (1)
Chương 329: Không Yên Lòng Các Ngươi (1)Chương 329: Không Yên Lòng Các Ngươi (1)
Tên sơn tặc bắt được nam nhân phúc hậu là phụ tá đắc lực của chủ làng trại chủ sơn trại, hắn ta hiểu rất rõ trại chủ.
Hắn ta là giả vờ đồng ý với nam nhân này, đợi khi tìm được địa điểm, sẽ ra tay giết người diệt khẩu.
Không có lý do gì đã chiếm được tài vạt, lại đưa cho người khác một nửa.
Cả nhà nam nhân phúc hậu được đưa vào một căn nhà đổ nát trong thung lũng, nhưng tay chân không bị trói, chỉ có người canh gác ở cửa.
Tuy nhiên, đãi ngộ này còn tốt hơn nhiều so với những người khác, dù sao những người khác hiện đang sống trong chuồng trâu ngựa.
Sau khi vào phòng, thê tử nam nhân phúc hậu hạ giọng hỏi: "Hôm nay ngươi là xảy ra chuyện gì vậy? Cho dù chúng ta có nói ra vị trí cất giấu tài vật, cũng nhất định sẽ bị bọn họ diệt khẩu, tốt nhất là không nên nói."
Nam nhân phúc hậu vẫn tỏ ra bình chân như vại nói: 'Những lời ngươi nói, sao ta có thể không biết chứ?"
"Những tên sơn tặc này không hề có nhân tính chút nào, làm sao có thể tin tưởng được?" Thê tử hắn ta bối rối hỏi: "Nếu ngươi đã biết như vậy, tại sao còn nói thế?"
"Nếu ta không nói vậy thì bây giờ chúng ta đã bị trói chặt nhốt trong chuồng bò chuồng ngựa, làm sao chạy trốn được?"
Thê tử của nam nhân phúc hậu lúc này mới gật đầu đồng ý nói: "Vọng Đường, vẫn là ngươi có chủ ý."
Nàng ấy cảnh giác nhìn ra ngoài cửa mấy lần, hạ giọng nói nhỏ vào tai Đào Vọng Đường: "Vậy khi nào chúng ta sẽ chạy trốn?"
Đào Vọng Đường nằm trên đống cỏ khô, nhắm mắt bình chân như vại nói: "Chờ đi!"
Bây giờ mấy tên sơn tặc kia đều rất tỉnh táo, lúc này chạy trốn không phải sẽ mất mạng sao?
Thê tử của Đào Vọng Đường, Tạ Thị thấy thế cũng nằm trên đống cỏ khô, vẫy tay với hai nữ nhi, ra hiệu cho chúng lại gần.
"Hiền Quân, Tuyết Vân, lại đây nằm trong lòng nương đi, đêm lạnh lắm, đừng để bị phong hàn."
Cả nhà Đào gia vì có nhiều tiền mới có thể ngủ yên.
Nhưng mà những bách tính bình thường khác lại không may mắn như vậy, mặc dù đã quá nửa đêm nhưng họ vẫn bị bọn sơn tặc quất roi bắt làm việc.
Nếu động tác hơi chậm một chút, tên sơn tặc trông chừng sẽ quất mấy roi thật nặng.
Thung lũng tràn ngập tiếng khóc của hài tử và phụ nhân.
Một lão nhân râu tóc bạc trắng gầy trơ cả xương, lúc này đang còng lưng, chân cao chân thấp dẫm trên đất, khó khăn lắm mới kéo được cái cối xay đá nặng nề, vì bộ quân áo mỏng manh nên đôi vai của ông đã bị sợi dây gai kéo đá mài cho máu thịt rơi ra.
Nhưng những tên sơn tặc máu lạnh đó vẫn cha là ông ấy động tác chậm chạp, quất roi vào người ông không thương tiếc: "Lão đầu tử, nhanh lên một chút, đừng nghĩ đến chuyện dùng mánh khóe gian lận."
Ông lão bị áp giải ca quãng đường, cũng vì động tác quá chậm nên luôn bị nhắm vào, thậm chí không được uống nước.
Lúc này, ông ta không còn chút huyết sắc nào, đôi môi cũng khô khốc nứt nẻ.
"Có thể cho ta một ngụm nước được không? Ta thật sự khát nước, không chịu nổi nữa." Lão giả thở hổn hển.
"Bốp!" Tên sơn tặc không chút thương tiếc giáng cho lão nhân tuổi gần cổ lai hy một bạt tai ngay tại chỗ.
Hắn ta giận dữ gào lên: "Lão già, ngươi làm việc chưa được lâu mà đã xin nước uống, ngươi phản rồi." Lúc này, một tên sơn tặc khác âm thầm lắc đầu, lấy túi nước bên thắt lưng ra, đưa cho lão nhân.
"Lão nhân gia, chỗ ta còn có chút nước, ông cầm lấy uống đi."
Lão nhân cúi người, run rẩy cầm lấy túi nước: "Đa tạ thiếu niên!"
"Hứ!" Một tên sơn tặc khác cười lạnh một tiếng.
"Ta nói này Lâm Đại Hà, người giả vờ là người tốt làm gì? Đều đã trở thành sơn tặc, thì phải có dáng vẻ của sơn tặc. Đừng suốt ngày tỏ ra tử tế trước mặt người khác."
Người tên Lâm Đại Hà hơi cúi đầu, siết chặt nắm đấm giấu trong ống tay áo...