Chương 330: Không Yên Lòng Các Ngươi (2)
Chương 330: Không Yên Lòng Các Ngươi (2)Chương 330: Không Yên Lòng Các Ngươi (2)
Một lúc sau, hắn ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười trên môi nói: "Thiết Sinh ca nói gì vậy? Ta chỉ không muốn lại một người chết trong trại thôi."
"Đêm hôm khuya khoắt thế này, quấy ray các huynh đệ dậy cùng dọn dẹp cũng không tốt, bên ngoài sơn trại chúng ta hầu như không còn chỗ để chôn, đất vốn đã không nhiều rồi."
Người tên Thiết Sinh sốt ruột xua tay: "Được rồi, được rồi, ngươi đừng lải nhải bên tai ta nữa, cút nhanh lên đi, chỗ này không thuộc sự quản lý của ngươi."
Người tên Lâm Đại Hà có chút đau lòng nhìn lão nhân, bất lực lắc đầu đi tới nơi khác.
Hắn ta luôn làm hết chút sức mọn của mình để giúp đỡ những người gặp khó khăn bị bọn sơn tặc bắt tới đây.
Nhưng mà hắn ta cũng không thể quá lộ liễu, nếu không bọn sơn tặc sẽ cho rằng hắn ta có ý đồ khác, cái mạng nhỏ của hắn ta cũng khó giữ được.
Lúc này, một thân binh phía sau Ân Tuần lau nước mắt trên mặt, đôi vai run rẩy không thể kiểm soát.
Hắn ta rất nhẫn nại cố gắng kiềm chế bản thân không phát ra bất cứ âm thanh nào. An Tuần nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu lại nói: "Viên Giang, sao ngươi lại khóc? Ngươi cảm thấy những bách tính kia rất đáng thương, chúng ta đi cứu bọn họ ra là được, không được khóc nữal"
Viên Giang cố kiêm chế tiếng khóc của mình, giọng nói có chút khàn khàn: "Tướng quân, lão nhân vừa bị quất roi kia là gia gia của tal"
"Bây giờ không biết phụ mẫu ta có ở trong đó hay không.”
An Tuần biết số lượng bọn sơn tặc, nếu bây giờ cưỡng ép tấn công thì vẫn có thể đánh được nhưng sẽ gây ra thương vong nhất định.
Hơn nữa, đám sơn tặc kia có thể sẽ sử dụng bách tính bình thường làm con tin, đến lúc đó sẽ rất bị động.
Im lặng hồi lâu, Ân Tuần thấp giọng nói: "Đợi đến nửa đêm, chúng ta nhất định sẽ cứu gia gia ngươi an toàn trở ra."
Viên Giang khẽ gật đầu: "Đa tạ Tướng quân."
Nói xong, hắn ta quay đầu sang một bên, không thể nhìn gia gia mình bị bọn sơn tặc tra tấn.
Mỗi lần nhìn tới, trong lòng hắn ta giống như bị dao cắt, hắn ta sợ nếu nhìn thêm một lát nữa, sẽ không nhịn được mà lao ra ngoài.
Những người khác nhìn thấy người huynh đệ ngày đêm đi cùng họ khó chịu như vậy, cũng đều âm thầm siết chặt nắm đấm.
Hơn nữa, bọn họ đều hết sức ăn ý thẳng người lên một chút, che khuất tâm mắt của Viên Giang.
Lúc này ba người Cố An Nhiên, Đại Cường, Nhị Cường cũng đã đi xuống tới nơi.
An Tuần đang mai phục trong bụi cỏ nghe được động tĩnh liền quay đầu nhìn về phía Cố An Nhiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Chủ nhân, sao ngươi lại tới đây?"
Ánh mắt Cố An Nhiên nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng liếc nhìn sơn trại: "Không yên lòng các ngươi."
An Tuần cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, chủ nhân quả nhiên là một người thương lính như con.
"Vậy bây giờ các ngươi sắp xếp thế nào?" Cố An Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề.
"Chúng ta định đợi đến nửa đêm bọn sơn tặc ngủ say mới ra tay, nhưng nếu chủ nhân tới..." Ân Tuần còn chưa nói hết câu đã bị Cố An Nhiên cắt ngang.
"Chờ hầu hết bọn họ vào lều trại thì động thủ đi." Cố An Nhiên liếc nhìn lão nhân đang kéo cối xay đá.
"Vâng." Ân Tuần rất cung kính cúi đầu chắp tay.
Đợi không đến nửa canh giờ, phần lớn bọn sơn tặc đã tiến vào lều trại, người làm đều bị nhốt trong chuồng ngựa.
Chỉ còn lại vài người gác đêm đang tuần tra xung quanh.
Cố An Nhiên khẽ vẫy tay nói: "Chúng ta bắt đầu hành động đi. Ân Tuần, ngươi dẫn người của ngươi chủ yếu chịu trách nhiệm cứu người, cố gắng không làm tổn thương bách tính." Nói xong, nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Đại Cường và Nhị Cường nói: "Chúng ta đi chăm sóc tên thủ lĩnh thôi."
Hàng trăm người đổ xô về phía sơn trại trong thung lũng.
Hai tên thổ phỉ canh cổng trại nhận thấy có điều gì đó không ổn liền cầm kèn lệnh trên tay lên định báo tin.