Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331: Tiểu Cô Nương Không Thể Nhìn Cái Này (1)

Chương 331: Tiểu Cô Nương Không Thể Nhìn Cái Này (1) Chương 331: Tiểu Cô Nương Không Thể Nhìn Cái Này (1)Chương 331: Tiểu Cô Nương Không Thể Nhìn Cái Này (1)

Đôi mắt như sao của Cố An Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, đôi rìu có mào trong tay một trái một bay về phía hai người đang canh cửa.

Cây rìu bổ vào chính giữa đầu, đầu hai người đó lập tức bị chẻ làm đôi, hai người nhẹ nhàng ngã xuống.

Đại Cường và Nhị Cường nết sức ăn ý đỡ lấy hai người đó, chuyển họ đến một nơi ẩn náu mà không gây ra tiếng động.

Nhóm người hạ thấp tiếng bước chân, tiến vào sơn trại.

"Các ngươi đi cứu những bách tính đó đi." Cố An Nhiên liếc nhìn chuông ngựa.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, hai người Đại Cường, Nhị Cường nhìn nhau rồi đi về phía nhà cỏ của đám thổ phi.

Ba người đi đến một căn nhà cỏ không lớn không nhỏ, từ bên trong phát ra một âm thanh khó tả.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố An Nhiên càng trở nên lạnh lùng.

Sắc mặt Nhị Cường đầy ngượng ngùng, Đại Cường không chỉ đỏ mặt, đến mấy cái mụn trên mặt cũng đỏ bừng. Vẻ mặt hắn ta ảo não gãi gãi trán, mặt đỏ như đít khỉ: "An Nhiên cô nương, nhà cỏ này giao cho ta và Nhị Cường đi. tiểu cô nương không thể nhìn cái này, mắt sẽ có lỗ kim."

Cố An Nhiên vẻ mặt vô cảm liếc nhìn bóng người nhấp nhô qua cửa sổ ngôi nhà cỏ, lập tức cầm rìu đi đến ngôi nhà cỏ lớn nhất, có lẽ thuộc về thủ lĩnh đám sơn tặc.

Nhị Cường đợi Cố An Nhiên chạy đi mới vỗ vỗ vai Đại Cường: "Ca ca tốt, người trong nhà cỏ này giao cho ngươi xử lý, ta còn nhỏ, ta đi giải quyết những người khác."

Nói xong, Nhị Cường rời đi không thèm ngoảnh lại, để lại Đại Cường tay chân luống cuống.

Sau khi Đại Cường tự cổ vũ động viên bản thân, hai tay nắm chắc cây rìu trong tay, giơ chân đạp một cước vào cửa ngôi nhà cỏ.

Nhưng không biết là bởi vì quá luống cuống hay vì lý do gì khác, hắn ta không thể kiểm soát được sức mạnh của mình.

Cánh cửa vốn đã không vững chắc bỗng nhiên sập xuống, hai người trong phòng có chút choáng váng, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Đại Cường.

Người phụ nữ trong phòng là người đầu tiên phản ứng lại, bò từ thi thể người đàn ông đến một góc, ngẫu nhiên lấy một mảnh quần áo quấn quanh mình.

"A a al Tên đầu trọc này, ngươi từ đâu tới đây? Ngươi không biết quy củ như vậy sao?"

Tên sơn tặc đã sờ vào vũ khí, nhưng nhất thời không ra tay.

Bởi vì vẻ bề ngoài của Đại Cường, có thể nói còn giống một tên sơn tặc hơn hắn ta, nhìn thế nào cũng không giống một người tốt.

"Huynh đệ? Mới tới à?" Hắn ta không để ý tới mình không mặc quần áo, chậm rãi đứng dậy, hỏi một cách vô cùng xấc láo.

Đại Cường len lén liếc cơ thể trần trùng trục của nam nhân, lập tức vô cùng tự tin đứng thẳng lên.

Nhưng nam nhân kia lại cho rằng Đại Cường có hứng thú với mình, trong mắt hiện lên một ánh sáng kỳ lạ: "Huynh đệ, không ngờ ngươi lại có khẩu vị tốt như vậy?"

Đại Cường bối rối: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta có khẩu vị gì?"

Nam tử xua tay với nữ nhân trong góc: "Cut ra ngoài!"

Nữ nhân kia sợ nam tử tức giận sẽ giết chết mình, lập tức ba chân bốn cẳng chạy khỏi nhà cỏ, lúc này trong nhà cỏ chỉ còn lại Đại Cường và tên sơn tặc.

Tốc độ của hắn ta nhanh như chớp, ôm lấy Đại Cường vào lòng nói: "Huynh đệ, ngươi đừng xấu hổ."

Đại Cường lúc này tê dại, hai tay bất lực buông thống, trong đầu đang nghĩ, không phải ta tới đây để giết ngươi sao? Ngươi đang làm gì vậy?

Trong khi tên sơn tặc đang say sưa, Đại Cường với khuôn mặt vô cảm giơ rìu lên mổ bụng tên sơn tặc.

Tên sơn tặc cúi đầu, không thể tự chủ được nhìn ruột già và ruột non, miệng đầy máu nói: "Ngươi... ngươi không phải mới tới sao?"

Đại Cường lúc này giận không chỗ phát tiết: "Phi! Lão tử không thèm cùng một đám với các ngươi."

Sau khi rời khỏi căn nhà cỏ này, Đại Cường bắt đầu thu hoạch đầu người ở những nhà cỏ khác.

Giờ phút này, Cố An Nhiên đã quét sạch bốn năm gian nhà cỏ, đám thổ phỉ bên trong đều chết kiêu đầu người gặp sàn nhà, vô cùng gọn gàng.
Bình Luận (0)
Comment