Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340: Thực Lực Người Giàu Nhất (2)

Chương 340: Thực Lực Người Giàu Nhất (2) Chương 340: Thực Lực Người Giàu Nhất (2)Chương 340: Thực Lực Người Giàu Nhất (2)

Lúc này Ân Tuần đang đợi nàng ở rừng cấm bên ngoài.

Ân Tuần chỉ vào Đào Vọng Đường ở bên cạnh nói: "Chủ nhân, không phải ta có việc tìm ngươi, mà là ông chủ Đào tìm ngươi."

Cố An Nhiên nhíu mày nhìn Đào Vọng Đường: "Có chuyện gì vậy?”

Đào Vọng Đường làm ra một cử chỉ mời Cố An Nhiên, hy vọng nàng đi tới nơi có ít người.

Cố An Nhiên đi theo phía sau hắn ta, đến một nơi vắng vẻ.

Nàng khoanh tay lại, hời hợt nói: "Bây giờ có thể nói rồi."

Đào Vọng Đường xoa xoa tay nói: "Ta có chuyện muốn nhờ cô nương giúp đỡ, chỉ là sau khi hoàn thành ta sẽ trả thù lao cho cô nương."

"Nói cho ta nghe đi." Cố An Nhiên trở thành thành chủ, mới phát hiện mình rất nghèo, rất rất cần tiền nên bất cứ thứ gì có thể kiếm tiền, nàng đều cảm thấy rất hứng thú.

"Ta biết cô nương rất lợi hại, ta có kho vàng trong núi ở Viên Châu, trong lòng không an tâm, muốn vận chuyển vàng bạc kia tới chỗ này." Đào Vọng Đường cũng không vòng vo với Cố An Nhiên, nói rất gọn gàng dứt khoát.

"Ta có thể phái người đi cùng ngươi, trên đường bảo vệ cho ngươi, nhưng thù lao tính thế nào?" Cố An Nhiên cười hỏi.

Đào Vọng Đường hào phóng vung tay lên nói: "Chỉ cần đồ trong kho Viên Châu có thể an toàn đến trấn Kinh Hồ, ta có thể cho cô nương bốn rương vàng làm thù lao. Cô nương thấy thế nào? Chính là rương vàng giống lần trước ta mua chén lưu ly dạ quang của cô."

"Được." Cố An Nhiên nhướng mày, vui vẻ đồng ý.

Thực ra trong lòng nàng có chút không thể chịu nổi bản tính tham tiền của mình, dù sao lúc trước nàng từng coi thường bộ dạng này. .

Nhưng bây giờ không có cách nào khác, ai bảo nàng có một toà thành phải xây chứ?

"Ngươi tính toán xem trong kho vàng của ngươi có bao nhiêu rương? Ta sẽ sai người chuẩn bị một chiếc xe rết, như vậy việc di chuyển dễ dàng hơn." Cố An Nhiên hỏi.

Đào Vọng Đường nhắm mắt lại, dường như đang cẩn thận suy nghĩ xem trong kho vàng nhỏ nhất của mình có bao nhiêu rương vàng bạc.

Sau khi bấm ngón tay tính toán một lúc, hắn ta mới nói: "Cô nương, lúc cất đi ta cũng không đếm kỹ, có lẽ có hơn một trăm rương, còn có một ít châu báu vụn vặt, có lẽ cũng không nhiều." Lúc này Cố An Nhiên đã cảm thấy mình cẩu thả, nghe thấy bốn rương vàng đã lập tức đồng ý, kết quả người ta...

"Ngươi nghĩ khi nào thì xuất phát đi Viên Châu?" Sau khi đau lòng một lúc, Cố An Nhiên nghiêm túc hỏi .

"Càng sớm càng tốt, chỉ là từ chỗ này đi Viên Châu giữa đường có một con sông, ta nghe mấy lưu dân nói cây cầu ở đó đã bị chặt đứt bởi những lưu dân sợ người Khương, nếu cầu kia không thể đi qua được, chúng ta phải đi đường vòng, cả đi cả về cũng phải mất hai tháng." Đào Vọng Đường cố gắng nói hết những tin tức mình biết cho Cố An Nhiên.

"Hơn nữa, bên kia sông là một hẻm núi vừa sâu vừa rộng, phía dưới là vách núi cheo leo, cũng không thể đi thuyền."

Cố An Nhiên trâm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu đã như vậy, cũng không thể mang theo xe rết đến Viên Châu."

"Như vậy đi, ta sẽ dẫn người đi phía trước dò đường. Nếu cầu đã được dựng lại, sau khi ta trở vê, chúng ta sẽ cùng nhau đi Viên Châu. Nếu cầu vẫn không đi được thì chúng ta sẽ tìm một con đường khác."

Đào Vọng Đường cũng cảm thấy phương pháp này an toàn và khả thi nhất.

"Vậy cứ làm theo ý của cô nương, ta sẽ phái một người hầu thông thạo đường di theo ngươi, chỉ đường cho ngươi."

"Cô nương dự định khi nào xuất phát?"

"Hôm nay." Cố An Nhiên đáp lại, đi thẳng vào thung lũng.

Nàng muốn mang theo Đại Cường, về phần Nhị Cường sẽ ở lại trong thung lũng để bảo vệ mọi người, như vậy nàng có thể yên tâm hơn một chút.

Bây giờ trong thung lũng không có nhiều việc để làm, Đại Cường mỗi ngày rảnh rỗi đến nhàm chán, không phải đuổi gà vịt cũng là trêu chọc Ngân Dạ.
Bình Luận (0)
Comment