Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341: Có Phải Cô Nương Này Không? (1)

Chương 341: Có Phải Cô Nương Này Không? (1) Chương 341: Có Phải Cô Nương Này Không? (1)Chương 341: Có Phải Cô Nương Này Không? (1)

Ngân Dạ thường sẽ không phản ứng hắn ta, vì nhớ lời dạy của chủ nhân, không thể tùy tiện chạy lung tung dọa hài tử sợ hãi.

Tuy nhiên, cũng có lúc Ngân Dạ không nhịn được, nó sẽ đuổi Đại Cường vào rừng rồi điên cuồng đe dọa hẳn ta.

Thực ra Cố An Nhiên tìm được Đại Cường trên một cái cây lớn trong rừng, khi tìm thấy là lúc hắn đang ôm gốc cây thở hổn hển, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, còn Ngân Dã thì đang thoải mái nhàn nhã đi tới đi lui dưới gốc cây. .

Cố An Nhiên bất lực lắc đầu, hơi ngẩng đầu nói: "Xuống đi, cùng ta ra khỏi thung lũng một chuyến."

Đại Cường vừa nghe được được ra khỏi thung lũng, không còn sợ Ngân Dạ nữa, nhảy từ trên cây rơi xuống.

Ngân Dạ biết chủ nhân có chuyện quan trọng, cũng không trêu chọc Đại Cường nữa, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Cố An Nhiên.

An Nhiên cô nương, nếu phải ra khỏi thung lũng, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi!"

Đại Cường dẫn đầu, thậm chí còn không thích động tác chậm chạp của Cố An Nhiên. "Lần này chúng ta ra ngoài hơi lâu, có lẽ phải mười ngày nửa tháng, ngươi về nhà sắp xếp mấy bộ quần áo, sau đó đến chuồng ngựa lấy bốn con ngựa."

Cố An Nhiên cẩn thận giải thích với Đại Cường.

Mặc dù tốc độ của Ngân Dạ rất nhanh nhưng nàng không có ý định cưỡi Ngân Dạ đến đó, cũng không có ý định để Ngân Dạ ở bên ngoài.

Quá thu hút sự chú ý của người khác.

Dù sao chuyến này nàng cũng không đi một mình, còn có hai người hầu do Đào Vọng Đường chuẩn bị để dẫn đường.

Sau khi chuẩn bị thoả đáng, hai người dẫn bốn con ngựa ra khỏi thung lũng, đến nhà Đào Vọng Đường, hai người hau đã mang hành lý trên lưng, cung kính chờ đợi.

"Lên ngựa đi." Cố An Nhiên nói.

Hai người nhanh nhẹn lên ngựa, tạm biệt chủ nhân Đào Vọng Đường của mình rồi đi xuống núi.

Vì đường đã được dọn dẹp qua nên đi cũng không vất vả nhưng vì là đường xuống núi nên tốc độ cũng không nhanh lắm.

Lần này hai người hầu xuống núi mới biết, các cơ quan ở nơi này phức tạp đến thế nào,

Khó trách ngày đầu tiên bọn họ tới đây, tướng quân tên Ân Tuần đã dặn dò không được chạy lung tung, nếu không sẽ tự gánh chịu hậu quả. Nếu một người không may rơi vào cơ quan này, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.

Khi họ đến chân núi, vì Cố An Nhiên và Đại Cường không biết đường nên hai người hầu đã đi trước dẫn đường.

Bởi vì trên đường không gặp phải điều gì đặc biệt nguy hiểm, cho nên chỉ mất mười ngày, bọn họ đã đến gần bờ sông, chỉ là đã lâu bọn họ không được nghỉ ngơi đàng hoàng, Cố An Nhiên có thể chịu đựng được, nhưng những người khác đã không chịu nổi nữa.

Họ tình cờ đi qua một tiểu trấn ẩn trong núi, mọi người trả tiền là có thẻ tìm được một quán trọ để nghỉ chân.

Thị trấn này không có nhiều người, lại bởi vì không nằm trên đường chính nên tạm thời không bị người Khương tàn sát tới.

Tuy nhiên, bách tính trong tiểu trấn này có ý thức nguy cơ rất mạnh, đã tự phát xây dựng một bức tường thành bằng đá rất cao, trên tường thành có các cung thủ canh gác, mặc dù cung thủ chỉ là thợ săn dùng cung tên bình thường. .

Tất cả nam nhân trong tiểu trấn đều đã là quân nhân, trên tay đều cầm vũ khí, nhưng Cố An Nhiên vẫn có thể nhìn ra, nơi này có lẽ chỉ có một nhóm nhỏ binh sĩ chính quy nhưng là thủ hạ của vị vương gia nào ở nước Đại Tuyên thì nàng không rõ lắm. Nàng cũng lười quản nhiều như vậy, đưa số bạc vụn cho tiểu nhị trong quán trọ: "Tiểu tử, phiền ngươi đun thêm chút nước nóng rồi mang lên nhé."

Tiểu nhị nhìn số bạc vỡ, cười đến không khép được miệng "Mấy vị khách quan phong trân mệt mỏi, phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể có được giấc ngủ thoải mái. Hơn nữa thị trấn của chúng ta rất an toàn, khách quan không cần lo lắng sợ hãi."

Đại Cường gãi đầu một cá, đi đến trước mặt Cố An Nhiên nói: "An Nhiên cô nương, ngươi muốn đi tắm sao?"
Bình Luận (0)
Comment