Chương 342: Có Phải Cô Nương Này Không? (2)
Chương 342: Có Phải Cô Nương Này Không? (2)Chương 342: Có Phải Cô Nương Này Không? (2)
Nói xong, hắn ta hít một hơi thật sâu;"Nhưng trên người ngươi không có mùi gì."
Thậm chí còn hơi thơm thơm, nhưng hắn ta không dám trực tiếp nói chuyện này với Cố An Nhiên, lỡ như An Nhiên cô nương hiểu lầm, hắn ta làm không tốt sẽ bị khâu miệng lại, thật là đáng SỢ.
Cố An Nhiên lùi lại mấy bước, cách xa Đại Cường một chút, không khỏi trợn mắt.
"Nhưng trên người các người hôi quá!"
Dọc đoạn đường này, mỗi đêm nàng đều lẽn tiến vào không gian tắm rửa, nhưng mấy người nam nhân bọn họ không có điều kiện này, bời vì mặc dù là mùa xuân nhưng nước vẫn rất lạnh.
Hơn nữa bọn họ có lẽ cũng không có ý thức được chuyện này, cứ nhìn phản ứng vừa rồi của Đại Cường là biết.
Đại Cường nhìn động tác Cố An Nhiên lùi lại nửa bước, có chút buồn bã nói: "Thật sao? Ta không cảm thấy gì!"
Nói xong giơ tay lên cao, thọc sâu vào nách rồi hít sâu một hơi.
"Oet Ôi! Ôi mẹ ơil!"
Đại Cường nhịn không được nôn khan, mặt mũi đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt lại nheo lại như sợ bị nghẹt thở.
Một lúc sau, Đại Cường mới lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt ay náy nói: "An Nhiên cô nương, mấy ngày nay thiệt thòi cho ngươi rồi."
Thỉnh thoảng phải ngửi cái mùi này, khó trách mỗi lần nàng bước tới gần hắn ta lại phải lùi lại vài bước.
Nhưng mà đây cũng thật quá bất công. Tại sao nam nhân không tắm thì có mùi rất khó chịu, nhưng nữ nhân không tắm vẫn có mùi thơm?
Đây có phải là lý do trước kia đi ngang qua thanh lâu, mấy kỹ nữ ở đó thường gọi ân khác là nam nhân hôi hám sao?
Hóa ra các nàng nói nam nhân là nam nhân hôi hám, không phải chỉ lấy cớ tán tỉnh sao? Mà là thật sự rất hôi hám.
Hai người hầu cũng ngửi ngửi mùi trên người mình, bộ dạng bọn họ cũng là sống không bằng chất.
Tiểu nhị mỉm cười đi chuẩn bị nước nóng, cảnh tượng như vậy hắn ta đã quen thuộc từ lâu, trong loạn thế có thể giữ được tính mạng không bị thương đã là tốt lắm rối, nào có thể quan tâm đến việc mình có bẩn hay không?
Cố An Nhiên không đợi ở trong quán trọ, một mình đi ra ngoài.
Nàng muốn đi dạo quanh tiểu trấn một vòng, ngắm nhìn một chút.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi quán trọ không bao lâu, nàng đã cảm thấy có hai người rất khả nghi.
Mặc dù bọn họ đang mặc quần áo của bách tính thường dân, còn cố tình khom lưng, giả dạng làm bách tính chạy nạn.
Nhưng với kinh nghiệm xử lý mấy hang ổ sơn tặc của Cố An Nhiên, những người này cũng có bản chất cướp bóc trong người, chỉ là đang che giấu mà thôi.
Nàng cố tình đến gần hai tên cướp, nghe thấy bọn chúng đang thấp giọng bàn bạc sơn trại có ăn có uống, tại sao phải ở đây chịu khổ.
Cái gì mà sơn trại hai nghìn người không thiếu ăn uống chỉ tiêu...
Cố An Nhiên đang nghĩ, nếu hai nghìn người không thiếu ăn uống chỉ tiêu thì đó chắc chắn là một đại sơn trại rất giàu có.
Sau khi hoàn thành chuyện Đào Vọng Đường giao phó, liệu nàng có nên thuận tiện làm gì đó để trừ gian diệt ác, trừ hại cho dân không?
Dù sao bây giờ bọn họ đã tìm được tiểu trấn này, như vậy cái trấn này đã không còn được an toan nữa.
Nàng suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định tạm thời từ bỏ, chuyện của ông chủ Đào rất quan trọng. Sơn trại kia dù có tiền đi nữa, so với số tiền của ông chủ Đào cũng chỉ là muối bỏ biển.
Nhưng nàng cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở chủ nhân của trấn này chú ý đề phòng.
Nghĩ đến đây, Cố An Nhiên đi ngang qua hai tên sơn tặc cải trang.
Bởi vì khí chất xuất chúng của nàng, sơn tặc không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Một tên sơn tặc dụi dụi mắt, lấy ra bức chân dung trong tay chỉ vào: "Có phải người phía trên yêu cầu chúng ta tìm người, có phải cô nương này không?”
Tên sơn tặc khác ở bên cạnh hắn ta vươn cổ nhìn về phía trước.
"Hình như là vậy. Chúng ta chạy đến trước mặt nàng ta xác nhận lại một lần nữa."