Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 343 - Chương 343: Chờ Mong Nhưng Sợ Hãi. (1)

Chương 343: Chờ Mong Nhưng Sợ Hãi. (1) Chương 343: Chờ Mong Nhưng Sợ Hãi. (1)Chương 343: Chờ Mong Nhưng Sợ Hãi. (1)

Nói xong, hai người chạy đến trước mặt Cố An Nhiên, mở bức chân dung ra, nhìn thật kỹ một lần.

"Chính là cô nương này, bắt nàng ta về sơn trại đi." Hai tên cướp không chút kiêng ki nói.

Lúc này Cố An Nhiên lập tức dừng bước lại, hơi nhíu đôi mày thanh tú lại.

Xem ra nàng có ý tạm thời không muốn so đo với đám sơn tặc này.

Dây là bọn chúng đang lao tới để nàng trừ gian diệt ác, trừ hại cho dân rồi.

Vậy thì thật là tốt, cứ để đám sơn tặc này đưa nàng trở về, tìm ra vị trí của sơn trại kia.

Cho nên, Cố An Nhiên giả vờ là một người yếu ớt vô hại, rụt rè nói: "Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?"

Hai tên sơn tặc cười hắc hắc nói: "Cô nương, nếu ngươi hợp tác, hai huynh đệ chúng ta cũng sẽ không làm gì ngươi."

Sau đó giọng điệu đột nhiên thay đổi: 'Nhưng nếu ngươi không hợp tác, thì da thịt ngươi phải chịu khổ rồi."

Cố An Nhiên giả vờ ra vẻ sợ hãi, lùi lại phía sau mấy bước, ngay sau đó không cẩn thận ngã nhào xuống đất. Sau đó, nàng bị trói hai tay hai chân, ngồi lên lưng ngựa, tên sơn tặc dắt ngựa.

Cũng có bách tính trong trấn nhìn thấy tình cảnh này, có nam nhân không nhịn được muốn ra tay giúp đỡ, tuy nhiên, khi đại đao giấu trên lưng tên cướp lộ ra, bọn họ chỉ có thể im lặng.

Sau khi bọn sơn tặc bắt Cố An Nhiên đi, những người này đã tìm đến binh lính trong trấn xin giúp đỡ.

Tuy nhiên, khi mọi người đuổi tới, bọn sơn tặc đã đưa Cố An Nhiên ra khỏi thành.

Cố An Nhiên chỉ muốn tìm ra vị trí của sơn trại rồi sẽ trở lại tiểu trấn, bởi vì nếu trở về quá muộn, đám người Đại Cường sẽ rất lo lắng.

Nhưng hình như nàng đã tính toán sai, vị trí của sơn trại này không gần, đi ròng rã một đêm mới đến được cổng sơn trại.

Sơn trại này nằm sâu trong núi, khác với những sơn trại bình thường khác, cổng trại của bọn họ được làm vững chắc như cổng thành.

Tường quanh sơn trại cũng được xây bằng đá chứ không bằng gỗ như những trại khác.

Hai tên cướp thấy Cố An Nhiên nhìn bức tường và cánh cửa gỗ trước mặt không chớp mắt, có chút tự hào: "Thế nào? Sơn trại của chúng ta rất khí thế đúng không? Từ giờ trở đi ngươi sẽ sống ở đây."

Cố An Nhiên trên mặt đầy ý cười, thuận theo lời tên sơn tặc nói: "Khí thết"

Nhìn có vẻ cướp được rất nhiều tiền.

Tuy nhiên, sơn trại này phải tương đối hoàn thiện tất cả các phương diện, nếu không sẽ không thể phát triển đến quy mô như vậy.

Cho nên, nàng phải phí chút tâm tư, ghi nhớ lại cách bế trí trong sơn trại này.

Hai tên sơn tặc nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố An Nhiên, chỉ vào đầu mình lặng lẽ thảo luận.

"Ngươi nói, chỗ này của cô nương kia có vấn đề phải không?" Một tên sơn tặc nói.

"Ngươi nói sao?" Một tên cướp khác hỏi.

"Nàng không biết chúng ta làm gì sao? Chúng ta là sơn tặc mà. Nàng tới sào huyệt của sơn tặc, còn cười như nhặt được tiền vậy." Tên sơn tặc nói có đầu có đuôi.

"Ồ, có lẽ là sợ đến choáng váng rồi." Một tên sơn tặc khác trả lời qua loa.

"Được rồi được rồi! Chúng ta quản nhiều như vậy làm gì? Không phải nói với bên trên là chúng ta đã tìm thấy nàng ta là được rối sao?"

"Chúng ta chỉ cần đi lĩnh thưởng, cần quan tâm nàng có ngốc hay không làm gì?"

Hai tên sơn tặc lẩm bẩm một lúc rồi nắm lấy dây cương ngựa Cố An Nhiên cưỡi đi vào trong sơn trại.

Nhưng vẫn không cởi trói cho nàng. Mặc dù Cố An Nhiên đã thức suốt đêm ghi nhớ tuyến đường, nhưng bây giờ tinh thần vẫn dồi dào, nhớ kỹ cách bố phòng trong sơn trại.

Vừa ghi nhớ nàng vừa lẩm bẩm trong đầu: "Trại chủ của sơn trại này không hề đơn giản, sơn trại này không dễ chiếm."

Tuy nhiên, một khi tiền đã vào tay Cố An Nhiên, không có lý do gì để lọt ra ngoài.

Hơn nữa, đám sơn tặc ở đây mang lại cho nàng một cảm giác rất kỳ lạ, bọn chúng có tinh thần cướp bọc rất mạnh mẽ, nhưng lại giống như bị cái gì đó áp chế, không dám làm chuyện xấu.
Bình Luận (0)
Comment