Chương 344: Chờ Mong Nhưng Sợ Hãi. (2)
Chương 344: Chờ Mong Nhưng Sợ Hãi. (2)Chương 344: Chờ Mong Nhưng Sợ Hãi. (2)
Nàng đã gặp rất nhiều thổ phỉ, trước đây đám thổ phỉ đó nhìn thấy bộ dạng của nàng, khó tránh khỏi sẽ nói ra những lời lẽ khó nghe.
Mỗi lần như vậy, nàng đều không do dự chặt đầu những tên thổ phỉ đó.
Nhưng tối hôm qua hai tên sơn tặc hộ tống nàng cũng không hề nói một câu mạo phạm nào, thế nên đến sáng nay đầu của bọn chúng vẫn còn yên ổn trên cổ.
Thậm chí, bọn họ còn biết quan tâm nữ tử không quen cưỡi ngựa nên cố gắng giảm tốc độ, ban đêm cũng không cắt xén đồ ăn thức uống của nàng.
Rốt cục là ai muốn bắt nàng? Gần đây nàng đã đắc tội rất nhiều người sao?
Cố An Nhiên lắc đầu, ngăn lại những suy nghĩ lung tung của mình.
Bởi vì suy nghĩ cũng không có ý nghĩa gì, trên đường đi nàng đã giết quá nhiều người.
Hoàn toàn không thể nhớ được, cho nên muốn biết rốt cục là ai trả thù, cũng là chuyện rất khó.
Hai tên sơn tặc đưa Cố An Nhiên vào một gian phòng rồi nhốt lại.
Sau đó, bọn họ đi đến căn nhà rất đẹp trong sơn trại, đứng ở cửa cung kính nói: "Đại đương gia, chúng ta vốn đang đi vào trấn để mua sắm lương thực, trong lúc vô tình phát hiện nữ tử trong bức hoạ kia, đã đưa nàng ấy về đây."
"Cái gì? Người đã đưa người về?" Giọng nói của đại đương gia không giấu được vẻ kích động.
"Vâng, chúng ta đã đưa về”" Hai tên cướp lại trả lời.
"Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?"Đại đương gia trong sơn trại hỏi với giọng dường như đang kìm nén sự phấn khích.
"Ở chỗ tiếp khách trong sơn trại, hiện tại ổn rồi." Tên cướp dường như đã quên mất mình còn chưa cởi trói cho Cố An Nhiên.
"Được rồi, hai người các ngươi lui xuống trước đi, nếu các ngươi tìm được đúng người, sẽ không thiếu lợi ích đâu." Đại đương gia nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Hắn ta đi đến căn nhà đẹp nhất trong dãy nhà, đây là nơi ở của hắn ta trước kia nhưng bây giờ đã thuộc về người kia.
"Cốc cốc cốc.' Đại đương gia chủ ý khống chế sức lực không mạnh không nhẹ, lễ phép gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói tram thấp lạnh lùng của một nam nhân vang lên trong phòng.
Lúc này đại đương gia mới dám đẩy cửa đi vào, chắp hai tay trước mặt đứng cung kính. Nam tử mặc áo choàng do thẫm nửa dựa vào ghế, móng vuốt rồng màu vàng trên áo choàng đỏ thẫm vừa quyến rũ vừa khát máu.
Mái tóc đen được cột tùy ý với ngọc quan trên đầu, đôi mắt hơi nhắm lại, hình như có chút không quan tâm.
Bàn tay xương xẩu của hắn ta cầm chén bạch ngọc, uống một ngụm chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc.
"Không phải ta đã bảo ngươi, không có việc gì thì đừng quấy ray ta sao?" Hắn ta nói năng rất ôn hòa nhưng tràn đầy áp bức.
Đại đương gia nơm nớp lo sợ nói: "Vâng vâng vâng, nếu không phải có chuyện lớn, làm sao ta dám quấy ray ngài?"
"Cô nương mà ngài đẻ huynh đệ trong trại chúng ta tìm, đã tìm thấy rồi."
Đôi mắt của nam nhân đột nhiên mở ra: "A? Lần này không sai nữa chứ? Nếu còn sai thì cẩn thận đầu của ngươi!"
Nói xong, hắn ta bóp nát chén bạch ngọc trong tay, chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống đất.
Giống như máu tươi nhìn thấy mà giật mình.
Lúc này chân đại đương gia lập tức mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Nam nhân mặc áo choàng đỏ thẫm từ từ đứng dậy khỏi ghế, đi về phía gian phòng dành cho khách.
Hắn ta rất chờ mong nhưng cũng sợ hãi!
Hắn ta chờ mong là vì nóng lòng muốn gặp muội muội, nhưng hắn ta cũng sợ lân này bọn sơn tặc lại tìm nhâm người.
Mặc dù, hắn ta mới đến thế giới xa lạ này được một tháng nhưng đám sơn tặc đã tìm nhầm người hai lần.
Áo choàng đỏ tham chậm rãi lướt qua bậc cầu thang, Cố Thẩm Diệp đưa tay lên, chậm rãi mở cửa gian phòng dành cho khách ra.
Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, Cố An Nhiên đang định cởi sợi dây trói trên tay chợt cảm thấy chói mắt.
Nàng giơ đôi tay bị trói chặt của mình lên che đi ánh nắng chói chang.